Vũ Nghịch Càn Khôn

chương 1976: thực sự xảy ra vấn đề

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Nam căn bản không có nhiều thời gian suy tư như vậy, căn bản không thể thử tuân thủ theo các cách thứ, Túc lão chưa từng nói cho hắn biết làm thế nào để hấp thục quỹ tích lực sinh mệnh của người khác, cho nên, Sở Nam hoàn toàn dựa theo bản năng, áp dụng giống cách thức thôn phệ thần niệm của người khác, hình thành Tu La Ngục.

Bất quá tại quỹ tích lực sinh mệnh, đó chính là Mệnh Lực Ngục, Sở Nam mạnh mẽ dùng quỹ tích lực sinh mệnh hình thành hắc động, cuốn quỹ tích lực sinh mệnh của Bàng Sư vào trong đó, Sở Nam cảm giác được có chút hi vọng, không khỏi hô lớn:

- Có hi vọng?

Ngay lập tức, Sở Nam cảm thấy có điều bất ổn, hắc động lực sinh mệnh này chỉ có thể cuốn quỹ tích lực sinh mệnh vào đó mà thôi, nhưng không thể hấp thụ:

- Lực sinh mệnh và những thứ khác hoàn toàn khác nhau, thực sự không thể hấp thụ sao?

Còn Bàng Sư, lại cảm giác chính mình muốn phát điên, toàn bộ suy tính mất hết linh nghiệm, quỹ tích lực sinh mệnh không thể tiếp tục kéo dài, thời gian trước đây đào khoét bẫy rập dẫn dụ toán sư cũng không sử dụng được, tựa như tất cả suy tính đều tiến nhập ngõ cụt.

Tuy rằng còn một tức, nhưng Bàng Sư đã tuyệt vọng.

- Quỹ tích lực sinh mệnh, suy tính, kỳ thực, chỉ cần biết đối phương sử dụng quỹ tích lực sinh mệnh suy tính điều gì đó, chẳng phải hấp thụ được sao?

Sở Nam vừa nghĩ tới đó, liền cảm thấy chính mình thông suốt.

Khi Sở Nam đang suy nghĩ, người mặc huyết y đã hoàn toàn phẫn nộ:

- Thời gian ba tức đã qua, còn chưa suy tính ra?

- Chủ nhân, đối phương là...

- Vậy ngươi phải chết.

Thanh âm người mặc huyết y băng lãnh không gì sánh được, thanh âm này vừa mới truyền tới lỗ tai Bàng Sư, sát khí đã trảm đứt thần hồn của Bàng Sư, khiến sinh cơ đứt đoạn, tính mệnh, lực sinh mệnh theo đó mất đi, Sở Nam lập tức cảm giác được điều dị thường, quỹ tức lực sinh mệnh này hỗn loạn không gì sánh được, giống như bèo tấm trôi nổi trên sông nước mênh mông, ngay sau đó được Sở Nam hấp thụ vào hắc động kia.

- Tình huống này là sao?

Sở Nam hoàn toàn không tìm được manh mối, còn tưởng rằng đối phương có âm mưu gì đó, để lực sinh mệnh lan tràn dò xét xung quanh, không phát hiện điều gì khác thường, lúc này mới thu hồi lực sinh mệnh, quỹ tích lực sinh mệnh chiếm đoạt được cũng theo đó bí bắt trở về, nhưng lại không tương thích với lực sinh mệnh của hắn, chỉ có thể tiến nhập trong đó, căn bản không được coi là hấp thụ.

- Quá kỳ quái, chẳng lẽ đối phương...

Con ngươi Sở Nam co rụt lại:

- Đã chết?

Đắn đo suy nghĩ, Sở Nam cảm thấy chỉ có thể kết luận như vậy:

- Không phải ta giết chết hắn? Quỹ tích lực sinh mệnh của hắn so với Túc lão có thô có mềm, hơn nữa vẫn đủ sức sống, khi quỹ tích lực sinh mệnh của hắn trở thành lục bình trôi nổi, vẫn còn sức sống, không suy yếu giống như lực sinh mệnh của Túc lão.

Nghi vấn nối tiếp nghi vấn chồng chất lên nhau.

- Đối phương thân ở nơi nào? Các ta rất xa? Quỹ tích lực sinh mệnh có thể đạt tới vô hạn?

Nghi hoặc, Sở Nam đột nhiên nghĩ tới vấn đề hắn hầu như chưa từng nghĩ tới:

- Chẳng phải Túc lão từng nói tuổi càng già càng khiến quỹ tích lực sinh mệnh càng hỗn loạn hay sao? Ta có thể suy tính tới hay không?

Phản xạ theo tự nhiên, Sở Nam dò xét, bất quá, sau cùng hắn không kiềm chế được, bởi vì hắn cảm giác được sát khí tại Phạm Ngục Hà, kỳ thực khí tức càng trở nên nồng đậm, phẩm cấp hình như cũng đề thăng thêm mấy lần:

- Từ đâu tới? Có phải kỳ ngộ của ta hay không?

Sở Nam không hề phân tâm, thế nhưng, lại để Mệnh Lực Ngục ở bên ngoài, toàn bộ tinh thần chuyển tới sát khí tiến nhập thân thể.

Bên này Sở Nam vui vẻ hấp thụ, tâm tư người mặc huyết y bên kia ngưng đọng một chút, sau đó trực tiếp điên cuồng, Bàng Sư đã bị giết, người tiến nhập tra xét cũng không dò xét được, sát khí nguyên dịch trong hồ biên độ suy giảm càng lúc càng nhanh, đám người mặc huyết y không khỏi hoài nghi, cứ tiến triển như vậy, sát khí nguyên dịch trong hồ sẽ xói mòn sạch sẽ.

Hồ nguyên dịch chính là ngọn nguồn, phân tán tới các nhanh sông bên ngoài, nhưng ngọn nguồn không trực tiếp nối liền với các nhánh sông, mà phi thường phức tạp, tình cảnh phức tạp dẫn đến đám người mặc huyết y không thể nắm bắt, như vậy khiến bọn họ đề phòng có người từ nhánh sông truy tìm tới ngọn nguồn.

Hiện tại, chuyện ngoài dự tính, giống như dịch chuyển tảng đá dưới chân chính mình.

Hơn nữa, nếu muốn từ nhánh sông này hấp thụ nguyên dịch sát khí trong hồ ra bên ngoài, căn bản không thể, người mặc huyết y cảm thấy khó hiểu, chuyện không có khả năng dĩ nhiên biến thành chuyện thực.

Người mặc huyết y nổi trận lôi đình, trong lòng hỗn loạn, bởi vì nghìn vạn nhánh sông một năm chỉ tiêu hao một giọt nguyên dịch sát khí mà thôi, nhưng lúc này, giống như nước chảy ra biển, đâu chỉ một vài giọt, quả thực có thể hội tụ thành dòng suối.

Nguyên dịch sát khí nồng đậm như vậy, ai có thể hấp thụ được?

Mà hấp thụ, tuyệt đối cường giả không thể hấp thụ lợi hại như vậy.

- Chẳng lẽ Huyết Ngục Bí Cảnh bên kia xảy ra chuyện?

Người mặc huyết y đột nhiên nghĩ vậy, trong nháy mắt liền gạt bỏ:

- Tuyệt đối không thể, chuyện tình tại Huyết Ngục Bí Cảnh đã được an bài, đồng thời, trước đó toán sư suy tính cũng không có vấn đề gì, người Đại Đạo Tông ngay cả tiến nhập Huyết Ngục Bí Cảnh cũng không dám tiến nhập, làm sao có thể tới Phạm Ngục Hà?

Suy nghĩ một hồi, người mặc huyết y hoàn toàn không thể điều tra rõ, khiến hắn cắt đứt nhánh sông mà hắn cho rằng có khả năng xảy ra vấn đề lớn nhất, người mặc huyết y không dám tin, liên tiếp chém vài nhánh sông, nhưng tình hình không có gì đổi mới.

Trong lòng người mặc huyết ý đang rỉ máu, hắn chặt đứt nhiều nhánh sông, tạo thành tổn thất không thể ước lượng, gây ảnh hưởng lớn đến kế hoạch của hắn, nếu như có thể ngăn cản tình huống này, tâm lý người mặc huyết y có lẽ tốt hơn một chút, thế nhưng, lại không chút tác dụng.

Tại Phạm Ngục Hà, sát khí càng lúc càng ít, thế nhưng, phẩm cấp lại càng cao, cao tới mức khiến Sở Nam cảm thấy tim đập nhanh:

- Rất tốt, rất tốt, ngay từ đầu không hề tiếp xúc với sát khí như vậy, bằng không không gian trong cơ thể không bị sát khí nấu như mới là lạ.

Không gian trong cơ thể hầu như chính là nền tảng của Sở Nam, nếu như không gian trong cơ thể bị phá hủy, Sở Nam lúc đó không chết, cũng sẽ bị giam giữ tại Bí Cảnh; nhưng lúc này Sở Nam vui vẻ hấp thụ tới mức quên cả trời đất.

Bên kia, người mặc huyết y cố gắp để chính mình tỉnh táo trở lại, thanh âm lạnh lùng vang vọng khắp hư không:

- Mặc kệ là ai, lợi hại tới đâu, để bản phủ điều tra ra, nhất định phải để ngươi sống không bằng chết.

Ngay lập tức, người mặc huyết ý trảm từng nhánh từng nhánh sông, trong nháy mắt, mấy trăm nhánh sông bị chém đứt, nhưng người mặc huyết y đạt được chỉ là nỗi thất vọng, thất vọng vô hạn; có lẽ thất vọng kinh khủng, thất vọng tới mức đờ đẫn, người mặc huyết y không cảm thấy đau xót, tiếp túc chém đứt nhiều nhánh sông, trong miệng thì thầm:

- Cùng lắm hao tổn trăm năm, những nhánh sông lại mở ra.

Thoáng chốc, mấy nghìn nhánh sông bị chém đứt dưới tay người mặc huyết y, bỗng nhiên nhìn tới nhánh sông Phạm Ngục Hà kia, ánh mắt biến đổi:

- Chẳng lẽ Huyết Ngục Bí Cảnh thực sự xảy ra vấn đề?

Ngay lập tức, Người mặc huyết y quát lớn:

- Người đâu.

- Chủ nhân, thoáng chốc là có thể điều tra ra.

- Đừng tra xét nữa, hãy suy tính cho bản phủ, xem tại Huyết Ngục Bí Cảnh xảy ra vấn đề không giống với những gì chúng ta đã an bài hay không?

- Vâng.

Nghe được mệnh lệnh, lão võ giả thở dài một hơn, lập tức rời đi, lần này, không hao tổn nhiều thời gian, liền suy tính ra kết quả, bất quá toàn thân lão giả run lẩy bẩy, nơm nớp lo sợ.

Người mặc Huyết Y thấy vậy, có chút khó tin, hỏi:

- Huyết Ngục Bí Cảnh xảy ra chuyện gì?

- Chủ...Chủ nhân...

- Nói mau.

- Vâng, đám người Diêm toán sư đã chết.

- Cái gì?

Người mặc huyết y, lại quay về phía nhánh sông kia, hận ý lên tận trời, hắn không vội vàng chặt đứt, mà toàn thân bạo phát huyết quang, tiếp đến ngưng tụ thành bàn tay, bàn tay càng lúc càng lớn, sau khi đạt tới đỉnh điểm, ngược lại càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biết thành một giọt nguyên dịch sát khí.

- Ngược lại cho ngươi nuốt nhiều như vậy, nuốt thêm một chút cũng không đáng gì.

Sau đó, sắc mặt người mặc huyết y hoàn toàn tái nhợt, bỏ giọt nguyên dịch sát khí vào nhánh sông thông tới Phạm Ngục Hà, hắn lạnh lùng nói:

- Chẳng phải ngươi muốn nuốt sao? Bản phủ cho ngươi nuốt nuốt nuốt...

Trong tiếng quát tràn đầy hận ý.

Bên này, Sở Nam lại không tiến sâu hơn nữa, hắn chạy tới sát biên giới Huyết Ngục Bí Cảnh, Sở Nam suy nghĩ:

- Những nguyên dịch sát khí này có thể chảy tới đây, tất nhiên có liên hệ với ngoại giới, nhưng liên hệ tới đâu?

Đang lúc suy nghĩ, trong lòng Sở Nam căng thẳng tột độ...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio