Vũ Nghịch Càn Khôn

chương 275: phiêu vân sơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phiêu Vân sơn, trải dài trăm dặm từ tây sang đông, trùng trùng điệpđiệp, trên núi cổ mộc cao chọc trời. Từ trên cao nhìn xuống, cảPhiêu Vân sơn như một đám mây lớn nằm trên mặt đất. Ngọn núi cao nhất của Phiêu Vân sơn cao gần ngàn thước, mây mù che phủđỉnh núi, nhìn như đỉnh núi cao tới tận trời.

Phiêu Vân bang tọa lạc trên Phiêu Vân sơn. Linh khí ở đây tuy rằng kém Thần Khí phái nhưng cũng xem như nồng đậm. Theo lýthuyết, nơi này tuyệt đối không đến lượt một bang phái cường đạo chiếm đóng. Nhưng rất kỳ quái, ngay cả môn phái tam lưu, thậm chí là nhị lưu cũng không thèm chú ý tới Phiêu Vân sơn.

Sở dĩ xảy ra cục diện như vậy chính là do nguyên do thực lực!

Trước kia có một môn phái tên là Hỏa Linh môn hùng hùng hổ hổ xông lên Phiêu Vân sơn. Nhưng khi bọn họ sắp thành công thì cómột người thần bí xuất hiện, bọn họ lập tức bị thất bại.

Tuy chỉ có một người, nhưng người đó là cường giả Võ Vương, Hỏa Linh môn sao có thể địch nổi, chỉ có thể chạy bán sống bán chết. Không chỉ như vậy, Hỏa Linh môn còn bị Phiêu Vân bang diệt môn.

Từ đó về sau, không còn ai dám đánh chủ ý tới Phiêu Vân sơn. Hơn nữa, tất cả đều suy đoán xem người thần bí đó là ai. Cuối cùng, bọn họ hoài nghi cường giả Võ Vương này nhất định là trưởng lãođại môn phái hoặc là lão quái vật của một thế gia nào đó.

Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, không có chứng cớ xác thực!

Nhưng hôm nay, Sở Nam mang Yến Sơn Thập Nhị Đạo tới Phiêu Vân sơn.

Giờ phút này, dựa theo suy đoán của Yến Sơn Thập Nhị Đạo, ở đâyđã tụ tập hơn hai mươi bang phái cường đạo. Hơn nữa lại có thêm cường giả Võ Vương thần bí kia, lực lượng của Phiêu Vân sơn rất lớn.

Nhưng Sở Nam vẫn tới. Sở Nam cũng không coi mình là người chính nghĩa, muốn tiêu trừ tất cả bất bình trên đời. Mục đích của hắn rất đơn giản: nguyên thạch, ít nhất bề ngoài là như vậy!

Về phần liệu Sở Nam có mục đích khác hay không thì không ai biết cả, cho dù là Tử Mộng Nhân cũng vậy.

***

Bang chủ Phiêu Vân bang Phùng Mãnh đang ngồi ở nơi cao nhất, ghế ngồi hoàn toàn được điêu khắc từ bạch ngọc. Phía dưới hơn hai mươi người ngồi ở hai bên, Phùng Mãnh cười lớn, nói:

- Các vị bang chủ, suy nghĩ thế nào rồi?

- Phùng bang chủ, chuyện này quá đột ngột. Liệu ngài có thể cho chúng ta một hai ngày suy nghĩ được không?

Nghe vậy, hai mắt Phùng Mãnh trợn trừng, không chút lưu tình nói:

- Nếu Trữ bang chủ muốn suy nghĩ thêm, vậy ngươi hãy mang hai trăm huynh đệ Bách Phách bang xuống núi đi!

- Phùng bang chủ, ngài đại nhân đại lượng…

- Bớt nói nhảm đi. Lão tử đã cho ngươi miễn phí ở tại Phiêu Vân sơn lâu như vậy còn chưa đủ đại lượng! Nếu ngươi không nhận ta làm chủ, ta đây còn đại lượng hơn để làm gì? Dù sao Ô Long cốc đãbị diệt, nếu Hắc Bạch Song Sát không diệt Yến Sơn Thập Nhị Đạo thì chắc chắn sẽ tấn công Phiêu Vân sơn!

Phùng Mãnh nói tới đây hừ lạnh một tiếng. Trữ Thiên run rẩy không ngừng. Hắn đương nhiên hiểu rõ, lúc này mà hạ sơn chẳng khác nào đi chịu chết. Hắc Bạch Song Sát đã ra tay, khẳng định không một ai sống sót. Hắn tự hỏi:

- Rốt cuộc ta phải làm gì?

Phùng Mãnh không để ý tới hắn nữa, nói với những người khác:

- Không biết các vị suy nghĩ thế nào rồi? Các vị muốn giải tán bang phái, gia nhập Phiêu Vân sơn, nhận ta làm chủ hay là lập tức rời khỏi Phiêu Vân sơn, một mình đối mặt Hắc Bạch Song Sát?!!

Nguyên lai hơn hai mươi người này đều là bang chủ các bang phái tới Phiêu Vân sơn tị nạn. Bọn họ nào ngờ tới Phiêu Vân sơn sẽ bịbức bách như vậy. Nhưng điều đó cũng có lí, nếu bọn hắn không gia nhập Phiêu Vân sơn thì sao Phùng Mãnh lại sẵn sàng ra tay che chở!

Nhưng quyền thế rất mê người! Mặc dù chỉ là bang chủ bang phái tam lưu nhưng cũng là người đứng đầu, so với phải nghe lệnh người khác tốt hơn nhiều. Nếu gia nhập Phiêu Vân sơn, bọn họ không được coi trọng, không có chút quyền lực, e rằng còn bị trở thành vật hi sinh!

Song bây giờ cái chết cận kề, ăn bữa nay còn lo gì tới ngày mai. Những bang chủ bang phái tam lưu này nghiến răng, giận dữkhông thôi:

- Tất cả đều là do Hắc Bạch Song Sát. Nếu không phải bọn chúng, sao ta có thể rơi vào bước đường cùng này. Giờ muốn tiến khôngđược, muốn lui cũng chẳng xong! Hai tên Hắc Bạch Song Sát chóchết!

Mà khi bọn họ chửi thì Phùng Mãnh đang thầm nghĩ:

- Đều nhờ vào Hắc Bạch Song Sát. Nếu không muốn thu thập hơn hai mươi bang phái này tốn rất nhiều công sức, hơn nữa tổn thất cũng không nhỏ. Nhưng hiện tại chỉ cần nói vài câu đã có thể thu bọn chúng dưới trướng. Chỉ cần bọn chúng gia nhập Phiêu Vân sơn thì mọi chuyện đã không còn do chúng quyết định. Lúc đó, Phiêu Vân sơn sẽ trở thành bang phái nhất lưu, lại có thêm địa bàn của Ô Long cốc, đến lúc đó có thể bắt tay vào làm nghiệp lớn.

Phùng Mãnh cảm thấy vui vẻ, trong lòng cũng không coi Hắc BạchSong Sát vào đâu. Hắn có tấm át chủ bài Võ Vương thần bí, cho dùHắc Bạch Song Sát lợi hại tới mức nào cũng không thể là đối thủ của Võ Vương được!

- Mọi người suy nghĩ xong chưa? Ta cho các ngươi ba phút, nếu không muốn gia nhập Phiêu Vân sơn thì mau rời khỏi đây!

Phùng Mãnh ra thông báo cuối cùng.

Ba phút đồng hồ, Trữ Thiên cùng phần lớn các bang phái đều lưu lại, chỉ có năm bang chủ quyết định không gia nhập Phiêu Vân sơn.

Phùng Mãnh lạnh lùng nói:

- Nếu các ngươi đã có chí riêng, như vậy xin mời năm vị bang chủ xuống núi!

Năm người hung hăng chuẩn bị rời khỏi. Bọn họ không muốn nghe lệnh của kẻ khác. Nhưng mới bước được ba bước thì một tên cườngđạo Phiêu Vân sơn chạy tới la lớn:

- Bang chủ, Hắc Bạch Song Sát đã tới chân núi.

- A!

Mọi người kinh hô, năm người kia lập tức dừng lại, ngay cả Phùng Mãnh cũng không khỏi khiếp sợ. Tốc độ của Hắc Bạch Song Sát quá nhanh rồi!

- Còn có…

- Còn có cái gì? Mau nói!

- Còn có Yến Sơn Thập Nhị Đạo, bọn chúng đi cùng vơi Hắc BạchSong Sát.

- Cái gì?

Phùng Mãnh quát lớn, nghĩ trong lòng:

- Tại sao Yến Sơn Thập Nhị Đạo lại đi cùng Hắc Bạch Song Sát?

Nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn mạnh miệng, coi thường nói:

- Tới rất đúng lúc. Chúng ta ra tay một lần diệt gọn bọn chúng.

Nói xong, Phùng Mãnh liếc nhìn năm người kia:

- Các vị bang chủ, sao các ngươi còn chưa đi hả?

Năm người sợ hãi, hoảng hốt, không tài nào giữ nổi bình tĩnh. Lại nghe Phùng Mãnh đuổi người, nghĩ tới Hắc Bạch Song Sát đang ở dưới chân núi, đành cúi đầu:

- Phùng bang chủ, ta nguyện ý gia nhập Phiêu Vân sơn!

- Tốt, ta cho các ngươi cơ hội này. Từ nay về sau, chúng ta đã làngười một nhà!

Phùng Mãnh không tiếp tục làm khó bọn chúng, nói:

- Đi, chúng ta cùng đi ra xem liệu Hắc Bạch Song Sát có phải là bađầu sáu tay hay không?!!

Trên sơn đạo, Yến Sơn Thập Nhị Đạo đi trước dẫn đường, Sở Nam và Tử Mộng Nhân thích ý đi phía sau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio