Vũ Nghịch Càn Khôn

chương 508: nghịch, đi, bạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những người này biết rõ thực lực của người trước mắt tuyệt đối không phải là Võ Quân trung cấp, nhưng bọn hắn nói vậy là để nâng cao sĩ khí, có thể khiến bọn hắn có thêm một chút can đảm.

Lúc hét, Lý Võ Vương lấy ra một pháp bảo giống như một cái hồ lô, ngưỡng cổ đem dịch thể bên trong nuốt vào từng ngụm, vừa uống vào, sắc mặt của hắn liền biến hồng, từ hồng lại chuyển sang huyết hồng, hỏa diễm trên người bùng cháy, màu sắc không còn là đen nhạt nữa, mà là thuần đen.

Trên tay Trần Võ Vương cầm một khối cự thạch, cự thạch không ngừng biến lớn, như muốn phá nát cả gian phòng tinh xảo.

Trong tay tên Võ Vương cuối cùng cầm một cây mâu, phát tán sí liệt hồng quang, còn có mùi máu tươi nồng đậm, giống như được ngâm từ trong biển máu ra vậy.

Còn Tuyệt Độc thì trong tay cầm một cái đỉnh, là luyện độc đỉnh của hắn, quát:

- Tiểu tử cuồng vọng, ngươi đã bức ta như thế, ta sẽ dùng ngươi để luyện độc, không phải ngươi bách độc bất xâm sao? Hôm nay lão tử sẽ đem ngươi luyện hóa!

Sau đó, bọn hắn liền bao vây.

Hồng mâu trong nháy mắt đâm ra ngàn vạn đạo quang mang, miệng pháp bảo hồ lô hướng về phía Sở Nam mà tràn ra một đoàn hắc hỏa, cự thạch nện xuống Sở Nam, luyện độc đỉnh bay lên không trung, muốn chộp lấy Sở Nam vào trong luyện độc đỉnh.

Hai mắt Sở Nam lóe lên, không chút sợ hãi, cơ bắp cốt cách trong cơ thể bộc phát từng trận vang như sấm, ngũ thải quang mang quanh người bùng lên, trọng kiếm từ ngũ thải quang mang xuất thể, trong nháy mắt dòng xoáy xoay tròn cấp tốc, năng lượng khủng bố từ khắp bốn phương tám hướng tề tụ trên thân trọng kiếm.

Nhìn thấy thanh trọng kiếm đó, Tuyệt Độc kinh ngạc hét lên:

- Ngươi là… Lâm Vân, ngươi là Lâm Vân… Thần Khí Phái…

- Chúc mừng ngươi, ngươi đáp đúng rồi… cho nên, các ngươi… phải chết!

Một khắc này, tâm tư kiên định của bốn người trong nháy mắt có xu thế sụp đổ, đối với người nổi danh Tiềm Hoàng bảng và Tiềm Đế bảng, là Lâm Vân của Thần Khí Phái, tuyệt thế thiên tài trên đại lục Thiên Vũ, bọn hắn tự nhiên sẽ không lạ lẫm gì, đám Võ Vương trung cấp này có thể thấy Lâm Vân chưa từng để bọn chúng vào mắt.

Thế nhưng, Lâm Vân này giết Võ Vương như giết chó!

Không chỉ kinh ngạc, mà tiếp theo lại càng chấn kinh hơn.

Trần Võ Vương nhìn thấy ngũ thải quang mang kia có đủ năm loại màu sắc Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, liền kinh hô:

- Ngũ Hành, Ngũ Hành, ngươi là Ngũ Hành chi thể, sao có thể là Ngũ Hành?

Lời này vừa xuất ra, thân thể bốn người đều run rẩy, hơi thở rối loạn, kinh mạch có cảm giác không thông, trong đầu đều không ngừng hiện lên mảnh quang mang năm màu kia.

- Các ngươi, thật sự rất thông minh!

Lý Võ Vương “phụt” một tiếng, phun ra một búng máu, quát:

- Mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi có bao nhiêu loại nguyên lực, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Đốt cho ta!

- Không sai, nhất định phải giết chết ngươi, xem ngươi chết rồi có còn là tuyệt thế thiên tài trên đại lục Thiên Vũ hay không? Đè cho ta!

- Đâm cho ta!

Tịch Diệt chi hỏa phần thân, cự thạch ép xuống, độc khí trong luyện độc đỉnh tràn ra, đem Sở Nam bao vây lại, ngàn vạn quang mang từ hồng mâu cũng sát đến…

Sở Nam vẫn bất động, chỉ cười nhạt.

Dòng xoáy ngũ thải càng lúc càng xoáy mạnh, giống như miệng một con rắn nhỏ trong nháy mắt biến thành miệng một con mãng xà.

Một ngụm nuốt hết tất cả.

Kể cả quang mang, độc khí, Tịch Diệt chi hỏa, luyện độc đỉnh và cả cự thạch…

Thậm chí không khí xung quanh, nguyên lực trong thiên địa đều bị cuốn vào trong dòng xoáy ngũ thải.

Quang mang, độc khí, Tịch Diệt chi hỏa hoàn toàn bị nuốt chửng.

Cự thạch, hồ lô, hồng mâu, luyện độc đỉnh cũng bị hút đến gần dòng xoáy ngũ thải.

Trong lòng bốn người đều chấn kinh, không cần phải nói, bọn hắn lúc này đã dốc toàn lực công kích vào Sở Nam, sử xuất toàn bộ năng lượng của mỗi tế bào trên thân để khống chế pháp bảo, nhưng hấp lực của dòng xoáy ngũ thải kia quá lớn, bọn hắn bắt đầu có xu thế không khống chế nổi.

Sở Nam vẫn thản nhiên, thốt ra ba chữ:

- Luyện cho ta!

Dứt lời, trong nháy mắt, quang mang, độc khí, hắc hỏa liền biến mất bên trong dòng xoáy, dòng xoáy ngũ thải lại bành trướng hơn vài phần, hấp lực cũng mạnh hơn, trong lòng bốn người có khổ mà không thể nói, bọn hắn đương nhiên biết, dựa theo tình thế trước mắt, nếu tiếp tục kéo dài thì thất bại chính là bọn hắn.

Bốn người nhìn chằm chằm vào dòng xoáy ngũ thải, nghĩ đến cùng một vấn đề:

- Vũ kỹ này là gì? Là bí pháp gì?

Đáp án, chính là bọn hắn không thể nghĩ ra được.

Lúc trọng kiếm bị hư hại ở Thiên Nhất Tông, khi ở bên trong dòng xoáy ngũ thải này cũng khôi phục không ít, Sở Nam thấy vậy trong lòng chợt động, lại lấy hắc đản từ trong nhẫn trữ vật ra ngoài, để phiêu phù trên trọng kiếm, theo dòng xoáy xoay tròn.

Pháp bảo của bốn người càng lúc càng bị hút đến gần dòng xoáy.

Trần Võ Vương giữ lấy cự thạch, trong ánh mắt xuất hiện một tia ngoan lệ, lớn tiếng quát:

- Ngươi muốn hút phải không? Ta sẽ để ngươi hút, xem ngươi có thể hút được bao nhiêu!

Thuận theo tiếng hét, một cỗ lực lượng từ trong thân Trần Võ Vương tràn ra, cũng trong nháy mắt, khối cự thạch kia bành trướng hơn gấp ba lần.

Ngay lập tức, Trần Võ Vương phun ra một ngụm máu tươi, hét lớn:

- Đi!

Lập tức hai bàn tay ép xuống, dùng hết khí lực toàn thân ném cự thạch đi, nện xuống dòng xoáy ngũ thải.

Cự thạch rơi vào bên trong dòng xoáy ngũ thải, dòng xoáy ngũ thải quả thực đình chỉ trong giây lát.

Ba người thấy tình cảnh như vậy, trong lòng nhất thời hoan hỉ, đem toàn bộ lực lượng rót vào trong pháp bảo, hung hăng nện vào trong dòng xoáy ngũ thải.

- Luyện độc đỉnh, đi!

- Hỏa Vân Hồ Lô, đi!

- Vân Hoang Hồng Mâu, đi!

Ba kiện pháp bảo tiến thằng vào, cũng giống như cự thạch, khiến dòng xoáy ngũ thải thoáng ngưng trệ.

Bốn người ném pháp bảo trong tay đi, sắc mặt đều tái nhợt dị thường, toàn thân không nhịn được run rẩy, hỏa diễm hắc sắc trên người đã biến mất, ngay cả ánh sáng nguyên lực ngoại phóng, khí tức cũng biến mất.

Bọn hắn sững sờ, ngẩn người nhìn bốn kiện pháp bảo và dòng xoáy ngũ thải đối kháng, không chỉ hi vọng dòng xoáy ngũ thải hội kích, mà còn hi vọng cự thạch có thể nghiền nát Sở Nam, hi vọng luyện độc đỉnh có thể luyện hóa Sở Nam, hi vọng Hỏa Vân Hồ Lô thiêu Sở Nam thành tro bụi, hi vọng Vân Hoang Hồng Mâu đâu xuyên đan điền Sở Nam…

Bằng không, hậu quả khó lường.

Mà Sở Nam, trong lòng quả thật giật mình, không ngờ bọn hắn lại bày ra thế công như vậy, không thể không nói nhiều công kích này là ác liệt nhất. Cho dù có là mãng xà, nhưng mãng xà nếu nuốt một tòa núi thì cũng bị mắc kẹt, không nuốt vào được mà nhả ra cũng không xong, cuối cùng bị đập chết.

Cũng giống như dòng xoáy ngũ thải, nếu nuốt không nổi, nếu dòng xoáy ngũ thải bị dừng lại, hai phần năng lượng va vào nhau, e rằng cho dù thân thể Sở Nam có cường hãn cũng phải thụ trọng thương.

- Nếu như là dòng xoáy Thủy Hỏa lúc trước, pháp bảo như vậy, công kích như vậy thì quả thật không đáng nhắc đến, cho dù là pháp bảo cấp Tông Khí như Hạo Thiên Nhận cũng có thể nuốt chửng.

Sở Nam thầm nghĩ, hắn rất rõ ràng dòng xoáy ngũ thải trước mặt không kém dòng xoáy Thủy Hỏa, chỉ có điều, bên trong dòng xoáy Thủy Hỏa có Thủy nguyên bổn tinh là vạn thiên thủy nguyên, còn có cả Hàn Ngọc Lam Viêm Vương do thập vạn hỏa hải tạo thành, uy lực tự nhiên cực lớn.

Nếu như đem dòng xoáy Thủy Hỏa ví thành cường giả tu vi Võ Vương, thì dòng xoáy ngũ thải này tối đa chỉ là tu vi Võ Sĩ.

Cho nên, con đường phải đi của dòng xoáy ngũ thải này còn rất dài.

Trong đầu Sở Nam thoáng suy nghĩ, nhìn bốn người nói:

- Thật sự cho rằng ta không hút được sao?

- Dòng xoáy bị phá cũng chính là lúc ngươi bị hủy diệt!

Lý Võ Vương quát.

Sở Nam cười, thốt ra một chữ:

- Nghịch!

Trong sát na, dòng xoáy ngũ thải ngưng trệ đột nhiên thuận theo phương hướng công kích của bốn kiện pháp bảo mà xoay ngược lại.

Chỉ trong nháy mắt, bốn kiện pháp bảo liền bị tiến vào bên trong nghịch hướng vòng xoáy, dòng xoáy ngũ thải liền phát tán ra một cỗ uy năng khủng bố.

- Hít…

Bốn người đồng thời hít một hơi khí lạnh, bọn hắn không ngờ Sở Nam còn có thủ đoạn này.

- Các ngươi còn gì lợi hại hơn không? Cùng ném vào luôn đi! Như vậy uy lực mới mạnh hơn một chút, ném từng cái thì căn bản không tác dụng.

Sở Nam hỏi, bốn người lập tức hai mặt nhìn nhau.

Bốn người dốc toàn lực liên thủ một kích, năng lượng lớn bao nhiêu thì bọn hắn là người rõ ràng nhất, cho dù là Võ Vương cao cấp tiếp phải một kích của bọn hắn cũng có thể trực tiếp bị diệt, nếu là Võ Vương đỉnh phong, ít nhất cũng bị trọng thương.

Nào giống người này, ngay cả chút ảnh hưởng cũng không có.

- Các ngươi không có pháp bảo sao? Không còn gì nữa?

Sở Nam dùng loại ngữ khí thất vọng nói:

- Các ngươi không phải muốn dốc sức liều mạng sao? Hãy học theo con thiêu thân, lấy thân dẫn lửa đi, đem thân thể các ngươi ném vào trong dòng xoáy ngũ thải này luôn đi, nói không chừng sẽ có hiệu quả đấy!

Sở Nam vừa nói xong, bốn người chẳng những không có chút giác ngộ làm con thiêu thân, trái lài còn dùng chút lực lượng cuối cùng phân tán bốn hướng bỏ chạy, bọn hắn mặc kệ cái gọi là sỉ nhục, chỉ muốn trốn, cái gì cũng không quan trọng bằng tính mạng.

Bốn người sau một phen bàn tính, cho rằng Sở Nam chỉ có thể truy đuổi một hướng, giết một người, ba người khác có thể trốn được một kiếp, cho nên trong lòng bọn hắn đều hi vọng Sở Nam không truy sát bản thân.

- Trốn? Thoát được sao?

Sở Nam cười lạnh nói, hắn đã bộc lộ thân phận trước mắt bọn chúng, sao có thể để bọn chúng sống sót được? Sở Nam thu hắc đản đã có chút sáng bóng vào trong nhẫn trữ vật, nắm chặt lấy trọng kiếm, hai mươi vạn cân lực thông qua trọng kiếm, tràn vào trong dòng xoáy ngũ thải, trọng kiếm chỉ thẳng về phía trước, Sở Nam khẽ lẩm bẩm:

- Đi!

Nhất thời, dòng xoáy ngũ thải tách khỏi trọng kiếm, như cuồng long nhảy múa chốn cửu thiên, thôn thiên phệ địa!

Trên thân bốn người gần như không còn nguyên lực, nhưng dưới uy hiếp tử vong, tiềm lực bộc phát đến cực điểm, chỉ trong nháy mắt đã nhảy lên không trung, tiến xa được hơn hai mươi trượng, ngay lúc bọn hắn cho rằng có thể đào thoát thì Sở Nam lại quát một chữ:

- Bạo!

Trong nháy mắt, dòng xoáy ngũ thải trong hư không phát ra tiếng bạo tạc, bốn kiện pháp bảo bị hút vào lúc trước phóng thẳng về chủ nhân lúc trước của bọn hắn, luyện độc đỉnh bay về phía Tuyệt Độc, Hỏa Vân Hồ Lô bay về phía Lý Võ Vương…

Âm thanh xẹt xẹt phá không, vang vọng bên tai, sắc mặt bốn người lập tức kinh hoảng, mặc dù thần niệm đã dò xét phía sau, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn, nhìn thấy pháp bảo của chính bọn hắn với tốc độ nhanh gấp trăm lần lúc trước bắn thẳng đến bọn hắn.

Còn không đợi bọn hắn quay đầu lại thì bốn kiện pháp bảo đã giết đến.

Luyện độc đỉnh nuốt lấy Tuyệt Độc, Tuyệt Độc trong nháy mắt phát ra tiếng kêu thảm, nắp đỉnh đậy lại, âm thanh của Tuyệt Độc liền bị cách tuyệt, xoay tròn trong hư không, Sở Nam giơ một ngón tay ra, một cỗ Tịch Diệt chi hỏa thuần sắc liền thiêu đốt bên dưới luyện độc đỉnh.

Còn khối cự thạch thì bắn thẳng về phía Trần Võ Vương, mạnh mẽ ép hắn từ không trung xuống, Trần Võ Vương bị đè đến thổ huyết, xương cốt vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng bạo liệt, như vậy còn chưa hết, thân thể tàn tạ bị ép lún xuống trong đất, trước lúc ý thức của Trần Võ Vương liền biến mất, hắn chỉ cảm thấy bên trong cự thạch ẩn chứa một cỗ lực lượng khổng lồ, so với lúc trước hắn áp súc lực lượng còn lớn hơn gấp trăm lần.

Hỏa Vân Hồ Lô kia cũng bay đến trên đỉnh đầu Lý Võ Vương, miệng hồ lô đối diện Lý Võ Vương, Lý Võ Vương liền thở phào một hơi, nếu dùng lửa để đối phó với hắn, cho dù có là Tịch Diệt chi hỏa cao cấp thì hắn vẫn có thể chấp nhận mất hai cánh tay để đào thoát.

Đúng lúc muốn làm tráng sĩ chặt tay thì miệng hồ lô cũng phun lửa.

Mà màu sắc lại không phải là hắc sắc, mà là màu trắng, thuần trắng.

Trong lòng Lý Võ Vương như trò tàn, ngay cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát tra đã bị thiêu rụi.

Cuối cùng chính là thanh Vân Hoang Hồng Mâu, vô cùng chuẩn xác cắm vào đan điền người cuối cùng, trực tiếp móc nguyên hạch của hắn ra ngoài.

Chỉ trong chốc lát, bốn người đều bỏ mình.

Sở Nam thu lấy nguyên hạch, pháp bảo và nhẫn trữ vật của bọn chúng, lúc thu hồi luyện độc đỉnh, mở nắp đỉnh ra, bên trong chỉ còn một khối lục sắc tinh thể, thoạt nhìn rất yêu dị, Sở Nam không khỏi cảm khái:

- Phẩm cấp của độc này không biết cao bao nhiêu?

Sau đó, Sở Nam lại cầm lấy Hỏa Vân Hồ Lô, thầm nghĩ:

- Hồ lô này không tệ, không ngờ lại có công hiệu của Tụ Hỏa trận, mà so với Tụ Hỏa trận còn lợi hại hơn một chút.

Khối cự thạch cũng biến trở lại kích thước chừng nắm tay, Sở Nam nhìn cả buổi cũng không nhìn ra nó là thứ gì, liền lẩm bẩm:

- Chờ đến khi ta luyện trọng kiếm lại thì sẽ ném khối đá này vào luyện cùng.

Về phần Vân Hoang Hồng Mâu, Sở Nam trực tiếp ném vào trong nhẫn trữ vật.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio