Vũ Nghịch Càn Khôn

chương 992: dị tộc nhân, từ trên trời đến (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Hồi bẩm Sư Sơn đại nhân, tên tiểu nhi bất hảo Thương Lang Mãnh Thuật của ta rất coi trọng Tiểu Tinh của Thỏ Ngọc tộc, muốn chơi đùa một phen, mà nghe nói Tiểu Tinh này chính là một nữ nhân cương liệt, chắc chắn sẽ o dễ dàng khuất phục tiểu nhi, tính tình tiểu nhi táo bạo, nếu Tiểu Tinh không khuất phục thì nó chắc chắn sẽ tức giận, mà khi tức giận thì sẽ giết người, thậm chí còn gọi nhiều người cùng chơi đùa, Tiểu Tinh làm sao có thể sống được chứ? Nhất định là bị chơi đùa đến chết rồi! Tiểu Tinh đã chết thì những người khác làm sao sống đây?

Thương Lang Đột cười nói, những người xung quanh đều như hiểu ra, sau đó thán phục:

- Thì ra là vậy, quý công tử đúng là hứng trí, đem việc thí luyện vốn buồn tẻ khiến cho trở nên thú vị như vậy.

- Xem ra, sang năm phải cho Thỏ Ngọc tộc nhiều danh ngạch hơn một chút, để càng có nhiều Thỏ Ngọc tộc vào trong Cửu U luyện cảnh.

- Tốt nhất tất cả đều là nữ, đều xinh đẹp như hoa, vậy thì thí luyện càng thêm phong phú rồi.

- Ha ha ha…

Mọi người đều cuồng tiếu, tùy ý thảo luận, căn bản không cảm thấy có gì không đúng hay tàn nhẫn, trong mắt bọn hắn, tất cả tộc nhân của Thỏ Ngọc tộc đều là đồ chơi, nếu đã là đồ chơi thì tất nhiên phải khiến chủ nhân như bọn hắn vui vẻ rồi.

Trong lòng Như Nhan run rẩy, giống như đang nhỏ máu, đang đấm chân mà không khỏi run rẩy, Sư Sơn đại nhân hừ lạnh một tiếng, hỏi:

- Như Nhân, ngươi không muốn?

- Đại nhân, Như Nhan không dám.

- Tin rằng ngươi cũng không dám, nếu ngươi dám thì bổn vương sẽ lập tức tiêu diệt Thỏ Ngọc tộc các ngươi!

Sư Sơn nói xong, một tay đặt vào giữa hai chân Như Nhan, nói:

- Hãy hầu hạ bổn vương cáo hứng, bằng không, bổn vương sẽ để cho người ở đây đến hầu hạ ngươi một lượt, thậm chí mười lượt, trăm lượt.

Sư Sơn cuồng tiếu không ngừng, thân thể mềm mại của Như Nhan lại run rẩy không ngừng.

- Cười cho bổn vương! Cười thật phong tình vào!

Sư Sơn ra lệnh, đôi tay lại bắt đầu tùy ý chà đạp.

Đúng lúc này, đại điện run rẩy.

Lúc Sở Nam đang thăm dò kết giới Cửu U luyện cảnh, chợt nghĩ đến Võ Đế chi "Trường", nghĩ đến Võ Tôn chi "Vực", lại nghĩ đến quang quyển phòng ngự của pháp bảo và những trận pháp phòng ngự, còn có sa bàn có thể thôi diễn ra huyễn tượng chiến trường.

Sau khi cẩn thận suy tư một phen, Sở Nam đã có chút dự cảm, kết giới trước mắt có vài phần giống quang quyển phòng ngự, chỉ có điều lớn hơn rất nhiều, uy lực lại không thể cùng so sánh. Hơn nữa, kết giới này không chỉ ngăn cản người bên ngoài tiến công mà đồng thời còn có thể ngăn người bên trong lao ra, cũng khiến cho người bên ngoài căn bản không biết bên trong kết giới đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Về phần Sở Nam có thể vô thanh vô tức xâm nhập kết giới, Sở Nam cho rằng nguyên nhân chính là năng lượng thần bí kia, hoặc có thể là quan tài thủy tinh.

- Kết giới này tạo ra như thế nào?

Trong đầu Sở Nam vừa nổi lên nghi vấn này thì lập tức có ba đáp án: một là do nhân tạo, hai là pháp bảo, ba là đại trận.

Đương nhiên, trong thời gian ngắn ngủi này, nhận thức của Sở Nam đối với kết giới này cũng rất đơn giản, chỉ hiểu đại khái, căn bản không thể nắm vững hoàn toàn cấu tạo và công năng của kết giới. Nếu như tiếp tục cân nhắc thì Sở Nam nhất định có thể biết được sự huyền bí của kết giới. Thế nhưng, Sở Nam lại không tiếp tục nghiên cứu nữa, hắn chỉ muốn nắm bắt thời gian, khống chế đại lục Đồ Đằng một cách triệt để, tìm được đường về nhà.

Mặc dù nói trước khi bị hút vào trong hắc động, những đại thế lực đối địch không phải bị giết thì cũng bị đánh cho tồn phế. Thế nhưng Đế Tôn vẫn chưa chết, còn có Y lão quỷ bí tương trợ, Đại Chu còn có thể chế tạo ra Võ Đế Đan, những thứ này, đám người Sở gia lão tổ chưa chắc có thể cản được.

Lại nói, sau khi tin tức Đế Tôn khiến hắn biến mất khỏi đại lục Thiên Vũ truyền ra ngoài, không biết cha mẹ của hắn sẽ thương tâm như thế nào.

Bởi vậy, Sở Nam muốn sớm trở lại đại lục Thiên Vũ, giải quyết những người nên giải quyết, và những việc nên giải quyết.

o0o

Sở Nam không biết rằng thế cục ở đại lục Thiên Vũ so với hắn nghĩ còn tồi tệ hơn nhiều, địch nhân lớn nhất của đám người Sở gia lão tổ không phải là thế lực Đại Chu của Đế Tôn, mà là dị tộc nhân có đôi mắt huyết hồng chui ra từ khe nứt dưới vực sâu của động Cương Phong.

Phần lớn lực lượng của Đế Tôn cũng rơi vào tay của dị tộc nhân.

Những dị tộc nhân này tu luyện công pháp vô cùng quỷ dị, lúc võ giả của đại lục Thiên Vũ giao chiến với dị tộc nhân này, tinh huyết không khống chế được mà tràn ra. Bởi vậy, cho dù tu vi của võ giả có cao hơn đi nữa, chỉ cần máu tươi cạn sạch thì chỉ có thể rơi vào kết cục thân tử hồn diệt mà thôi.

Thế nhưng, đây vẫn không phải là điều quỷ dị nhất, quỷ dị nhất chính là những dị tộc nhân này sau khi thôn hấp máu tươi của võ giả còn có thể sử xuất ra vũ kỹ của những võ giả đó, thủ đoạn như vậy khiến cho đám võ giả đại lục Thiên Vũ càng khó lòng mà phòng bị.

Không bao lâu sau, dị tộc nhân gần như chiếm cứ một phần ba mặt đất.

Cùng lúc đó, người nghe ngóng được tin tức một mãng xà hóa rồng lúc sáu năm trước phát hiện còn có tồn tại thậm chí còn cường đại hơn mới ra đời…

o0o

Những điều này, Sở Nam không hề biết.

Sở Nam chỉ biết rằng, kết giới trước mắt không thể ngăn được hắn.

Không ngưng tụ năng lượng thần bí, chỉ siết chặt quyền, áp súc vào trong từng lớp lực lượng, thông qua cổ trận hấp thu năng lượng của đại lục Thiên Vũ, lại trải qua hắc động và năng lượng thần bí của quan tài thủy tinh, lực lượng của Sở Nam đã đạt đến mức khủng bố, mỗi lớp 720 vạn cân.

Bảy trăm hai mươi vạn cân một lớp, mà hắn lại áp súc đến hai mươi lớp.

Tiểu Tinh đứng bên cạnh Sở Nam, chỉ nhìn thấy nắm quyền thôi mà nàng đã thổ ra một ngụm máu lớn, toàn thân tràn đầy cảm giác bạo liệt cường hoành, nếu như không phải tiểu Hắc ngăn ở trước mặt nàng, có quang mang cửu sắc bao bọc lấy nàng thì Tiểu Tinh còn cho rằng mình đã bị nghiền nát thành bụi phấn rồi.

"Chí Quyền" đánh ra!

Một tiếng “răng rắc” vang lên, kết giới phát ra hào quang rực rỡ, xuất hiện khe nứt.

Ngay sau đó, khe nứt lấy Sở Nam làm trung tâm lan ra khắp bốn phương tám hướng, Sở Nam nhìn nắm quyền của mình, lại cảm nhận một lần, khẽ lẩm bẩm:

- Thân thể của ta cuối cùng đã đến cảnh giới nào?

Suy nghĩ không có kết quả, Sở Nam lại áp chế nghi niệm trong lòng, vừa bước ra ngoài thì tiểu Hắc lại bay đến ngực Sở Nam, tản mát ra một đoàn hào quang như mê vụ, khiến người bên ngoài không thể nhìn rõ diện mạo.

Cũng ngay lúc Sở Nam một quyền hạ xuống, đại điện chấn động, đám người Sư Sơn, Hùng Hoàn, Hầu Giang đều biến sắc, Sư Sơn càng chấn kinh hơn, nói:

- Có người đã phá vỡ kết giới của Cửu U luyện cảnh rồi!

- Cái gì?

Tất cả mọi người đều phát ra tiếng kinh hô, người ở đây đều là tinh anh của tất cả bộ tộc mang đến thí luyện, thân phận địa vị đều không thấp, thấp nhất cũng đạt đến lục phẩm Đồ Đằng sư. Bọn họ được nhiên biết rõ, mấy trăm năm nay chưa từng có người nào có thể khiến kết giới rung chuyển, thậm chí ngay cả cửu phẩm Đồ Đằng sư cũng không thể đánh vỡ kết giới, chuyện này hiển nhiên là một chuyện cực kỳ chấn động.

Sau khi chấn kinh, ánh mắt bọn hắn lại lóe lên khát vọng nồng đậm, đồng thời còn có lo lắng. Khát vọng chính là hi vọng người có thể phá được kết giới chính là tộc nhân của Đồ Đằng tộc bọn hắn, như vậy thì Đồ Đằng bọn hắn sẽ xuất hiện một vị cường giả thực lực cường đại. Trái lại, cũng có một vấn đề mà bọn hắn lo lắng, đó chính là sợ người đó là tộc nhân của Đồ Đằng khác.

Sư Sơn dẫn đầu xông ra ngoài, những người khác cũng theo sát phía sau, chạy về phía kết giới của Cửu U luyện cảnh, ngay cả Như Nhan cũng ở cuối cùng, trong mắt Như Nhan tràn đầy bi thống, lúc nghe thấy lời của Thương Lang Đột, Như Nhan đã kết luận đám người Tiểu Tinh chắc chắn đã chết đến không thể chết lại được nữa.

Kết giới bị nghiền nát, người thí luyện bên trong cũng biết, mỗi người đều chấn kinh, trong nháy mắt đều nghĩ đến người đã nghiền nát kết giới phải chắng chính là thiên ngoại lai khách? Vừa nghĩ đến đây, bọn hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất của mình rời khỏi Cửu U luyện cảnh, bọn hắn muốn nhanh chóng trở về Đồ Đằng tộc của bọn hắn, bên trong Cửu U luyện cảnh quả thật không an toàn, đồng thời, bọn hắn cũng muốn đem chuyện mà bọn hắn đã nghe thấy chứng kiến truyền ra ngoài.

Đoàn người Sư Sơn tốc độ rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến kết giới, sau đó liền nhìn thấy Sở Nam từ bên trong bước ra, lúc mọi người vừa nhìn thấy Sở Nam, trong lòng không khỏi căng thẳng, sau đó lại nghĩ:

- Người này đến cùng là thuộc Đồ Đằng tộc nào?

- Ngươi là Đồ Đằng tộc nào?

Sở Nam không đáp, chỉ tiến về phía trước.

Sư Sơn lại hỏi những người sau lưng:

- Hắn là người của tộc nào trong số các ngươi?

Không ai phản ứng, không ai đáp lời.

Điều này khiến mọi người cảm thấy sự tình bất diệu, bên trong Cửu U luyện cảnh từ lúc nào lại có một người xa lạ xông vào?

Ngữ khí của Sư Sơn có phần bất thiện “hỏi thăm”:

- Ngươi đến cùng là người nào? Từ đâu đến?

- Từ trên trời đến.

Ánh mắt Sở Nam co lại, dường như nghĩ đến điều gì đó, lúc đang chuẩn bị hạ thấp tư thái, tiểu Hắc đem hào quang mê vụ trên người tán đi, lộ ra thân ảnh một con thỏ, Sư Sơn lập tức dừng cái eo đang chuẩn bị khom xuống của mình.

Tiếp đó, thân ảnh của Tiểu Tinh cũng theo sát sau lưng Sở Nam.

Thương Lang Đột nhiên rống lớn:

- Tiểu Tinh, ngươi thế nào còn chưa chết?

Lập tức, hắn lại quay đầu nhìn Sở Nam:

- Ngươi là người của Thỏ Ngọc tộc?

- Ngươi là người của Thỏ Ngọc tộc?

Câu nói của Thương Lang Đột lập tức khiến tất cả người ở đây thở phào một hơi, nghĩ đến Thỏ Ngọc tộc, bọn hắn theo phản xạ nghĩ đến hai chữ “đồ chơi”, mà nghĩ đến hai chữ “đồ chơi” thì bọn hắn lại quên mất Sở Nam chính là người đầu tiên từ trong kết giới đi ra, cũng cho rằng kết giới không phải do Sở Nam đánh vỡ.

Kết giới cường đại như vậy, há có thể do một món “đồ chơi” đánh vỡ?

Đây còn không phải là chuyện nực cười nhất thiên hạ sao?

Hai đầu lông mày của Sư Sơn nhíu chặt, mặc dù có vài phần nghi hoặc, thế nhưng hắn cũng không tin rằng tộc nhân của Thỏ Ngọc tộc lại cường đại như vậy.

- Không nghĩ rằng Thỏ Ngọc tộc lại còn có một người sống sót.

Hùng Hoàn lớn tiếng nói, thanh âm này rơi vào tai Thương Lnag Đột, vẻ mặt Thương Lang Đột liền trở nên cực kỳ bất thiện, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Không chết ở trong đó, còn sống đi ra được mới bắt đầu cơn ác mộng của bọn chúng!

Sở Nam không để ý đến bọn hắn, tiếp tục đi về phía trước, Sư Sơn liền quát lạnh một tiếng:

- Đứng lại!

Thế nhưng, Sở Nam vẫn giữ nguyên tốc độ di chuyển, sắc mặt Sư Sơn liền trở nên khó coi, lời hắn nói mà tên tộc nhân Thỏ Ngọc tộc này lại dám không nghe, điều này hiển nhiên tổn hại rất lớn đến uy phong của hắn.

Ngay lúc Sư Sơn đang chuẩn bị bạo phát thì lại có người từ trong kết giới đã bị nghiền nát bước ra, tên đó chính là tên tộc nhân Bạo Hùng tộc lúc trước bị Sở Nam nện từ trên trời xuống đất, hắn vừa bước ra liền nhìn thấy Sở Nam, theo bản năng, thân thể liền co lại, muốn trở lại kết giới.

Nhưng lập tức, ánh mắt của hắn bắt gặp Hùng Hoàn liền sáng lên, giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng tiến về phía Hùng Hoàn, Hùng Hoàn tất nhiên cũng chú ý đến thần sắc của tên tộc nhân này, chợt hỏi:

- Hùng Đại, ngươi sợ cái gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio