Tiễn Nam Hi về, bảo nàng trực tiếp tìm Y Vạn để thương lượng kí tên, xong rồi An Cách Liệt mới quay lại lầu.
Bên trong biệt thự có chút âm u, chỉ có mỗi tiếng bước chân của hắn vang lên.
Lên lầu hai, đi đến trươc thư phòng thứ hai. An Cách Liệt nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng, chỉ có chiếc đèn thủy tinh đang ẩn tỏa ra ánh sáng bị miếng vải đen phủ lên, cho dù ánh sang chiếu xuyên qua tấm vải đen nhưng cũng chỉ nhìn thấy mờ mờ.
An Cách Liệt đóng cửa lại, sau đó khóa cửa, đến cái bàn cạnh cửa rồi ngồi xuống.
Trên mặt bàn bằng gỗ lim, vẫn còn sơ đồ lúc trước nghiên cứu kết cấu phụ ma tri thức.
Lôi miếng vải đen xuống, An Cách Liệt cầm lấy chiếc bút lông chim để bên cạnh chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu.
Bỗng nhiên ngón trỏ tay phải có một chút ánh sáng xanh lam hiện lên. Một đám khói màu xanh lam từ đầu ngón tay bay ra.
“Cách Lâm, phương thuốc mà ngươi cần ta đã có. Trong kho của gia tộc thì đó thuộc về tư liệu quí giá. Ta có thể ghi lại một phần cho ngươi, nhưng mà nơi đó canh phòng có vẻ rất nghiêm mật, tư liệu ta ghi lại cho ngươi không thể quá nửa giờ.” Bên tai của An Cách Liệt vang lên giọng nói của Lệ Ti Bội Nhĩ.
“Vậy ta lấy như nào?” An Cách Liệt không chút nào giật mình, phương thuốc đó tuy rằng quý hiếm nhưng lấy thực lực Quỳnh Tư gia tộc thì cất giữ nó cũng là điều bình thường.
“Cuối ngày ta sẽ cử hành một buổi dạ tiệc, đến lúc đó ta sẽ đưa thiệp mời cho ngươi.” Lệ Ti Bội Nhĩ bình tĩnh nói.“Trong vòng 20 phút sau khi lấy được phương thuốc thì ngươi lập tức rời khỏi phạm vi trận pháp bảo vệ của gia tộc ta.”
“Không thành vấn đề.”
Vầng sáng xanh lam nhỏ dần rồi biến mất.
An Cách Liệt nhẹ nhàng vuốt ve móng tay, trên mặt hiện ra một tia thản nhiên ý cười.
Hắn lôi ngăn kéo ra. Bên trong chứa đầy các hộp thủy tinh nhỏ trong suốt, mỗi một hộp nhỏ đều có giữ một ít bột phấn sau khi xử lí tài liệu.
Đấy là số bột phấn hắn thu được sau khi xử lí một số tài liệu trong khoảng thời gian gần đây. Đó là tài liệu để chế tạo Liệp Sát Đại Thụ dược tề.
Hai hôm sau lúc chạng vạng sáng.
Trước mặt biệt thự có một con diều hâu trắng rất to đáp xuống bờ tường cạnh hồ nước.
Chiều dài cánh của con diều hâu đó ước chừng có 5-6 thước, chỗ cánh tiếp với thân có lông màu trắng (chỗ tiếp giáp cánh tay vs thân ở con người ý), còn lại là một màu đen.
Một người nam tử từ trên lưng chim xoay người nhảy xuống, cả người trang bị 1 “cây” sáo trang màu nâu.
Nam nhân quay đầu nhìn phía đối diện bờ hồ cách đó không xa. Một “tổ đội.” người lùn đang làm gì đó, âm thanh “đinh…đang…” không ngừng vọng tới.
“Họ đang xây dựng tháp canh. Những người đó đều là hộ vệ của ta.” Một thanh âm từ phía sau nam từ bông nhiên truyền tới làm hắn sợ đến mức hơi chấn động (chắc là giật mình).
Quay đầu lại, trước mắt không biết khi nào thì có một nam tử mặc áo bào trắng đứng ở đó.
Giác mạc của nam tử này màu vàng (giác mạc người châu á là màu nâu; châu âu, mĩ là màu xanh) con ngươi hoàn toàn là hai màu đen dựng thẳng. Tại thời điểm ánh sang lúc chạng vạng thế này có cảm giác như đôi mắt phát sáng.
“Tôn kính Cách Lâm phù thủy, Bội Nhĩ đại nhân đặc biệt phái ta tới để đón tiếp ngài.” Nam nhân vội vàng xoay người hành lễ, cung vừa nói,“Mời ngài leo lên lưng con chim ưng này, con chim này có thể tự tìm được đường về. Nó sẽ đem ngài trực tiếp tới bữa tiệc.”
“Phải không?” An Cách Liệt nhìn sang con chim ưng đang đứng bên cạnh.
Con cự ưng cao hơn hai thước này bỗng nhiên bất an, vừa vỗ cánh vừa lùi lại. Đông thời miệng cũng kêu nhỏ, giống như là sợ hãi.
An Cách Liệt trên mặt hiện ra một tia mỉm cười.
“Thoạt nhìn, nó không chào đón ta ngồi lên lưng nó.”
“Khí tức của đại nhân là cho nó có chút hoảng sợ.” Nam nhân vội vàng đi lên trấn an cự ưng, đồng thời theo thắt lưng túi lý lấy ra một viên thuốc tròn cho cự ưng ăn. Cự ưng lúc này mới chậm rãi bình tĩnh trở lại
“Tốt lắm, đại nhân.”
An Cách Liệt gật gật đầu, đi qua đi. Nhẹ nhàng vuốt ve cự ưng bóng loáng cứng rắn lông chim, tay nhấn một cái, cả người lập tức nhảy lên lưng chim ưng.
Lưng chim ưng rất vững vàng, hơn nữa có chút nhiệt độ từ cơ thể chim ưng xuyên qua lớp lông mao tỏa ra.
An Cách Liệt cái mũi hơi hơi vừa động, còn ngửi được một mùi rất giống hương muỗi ở Trái Đất.
Nam nhân đứng ở một bên, cung kính thi lễ.
Cự ưng nhất thời vỗ mạnh cánh.
An Cách Liệt chỉ cảm thấy thân thể chấn động, cảm giác không trọng lượng truyền khắp thân. Rất nhanh rời xa mặt đất, chung quanh hết thảy cũng đều bắt đầu thấp xuống.
Gió mạnh thổi vào người hắn làm cho áo kêu “phật…phật…”.
An Cách Liệt nghiêng đầu, híp mắt lại nhìn xuống dưới.
Biệt thự đang ở nhanh chóng thu nhỏ lại hồ nước cũng thế, còn có bên trên công trường xây dựng tháp canh mấy tram người lùn hướng hắn cúi đầu rồi tiếp tục làm việc.
Lục sắc rừng rậm, màu lam hồ nước, đều ở tầm nhìn lý nhanh chóng nhỏ đi, biến xa.
Phác! Phác!
Bên tai chỉ có cự ưng có tiết tấu vỗ cánh thanh âm.
An Cách Liệt hai tay túm cự ưng trên lưng nhất tiểu túm màu đen lông chim, ổn định thân thể cân bằng, cả người cùng thắt lưng nằm ở trên lưng chim ưng để giảm bớt lục cản của gió.
Phía dưới rừng rậm, trao đổi tháp, còn có đường nhỏ màu xám trắng, đều ở nhanh chóng lùi về sau.
Cự ưng vững vàng về phía trước cao tường. Bên trên con đường nhỏ phía bên dưới, thỉnh thoảng có phù thủy cùng học đồ ngẩng đầu lên nhìn qua. Những người này ở trên trời cao nhìn xuống giống như những con kiến. Rất nhỏ rất nhỏ.
An Cách Liệt nghiêng đầu, nhìn về phía bên phải.
Phía bên phải xa xa, một tòa cao ngất trong mây màu trắng phương tiêm tháp ở màu trắng sương mù trung như ẩn như hiện. Tháp cao tháp cơ chỗ, quay chung quanh một vòng nâu nhân loại ở lại .
Thỉnh thoảng có một chút rất nhỏ điểm nhỏ theo nơi đó cất cánh cùng rớt xuống.
Tháp cao cùng bên này khu vực, trung gian khoảng cách đại phiến đại phiến màu xanh thẫm rừng rậm thụ hải, chỉ có thể mơ hồ nhìn đến mấy cái tinh tế gấp khúc xám trắng đường nhỏ liên tiếp nhận đi. Một ít xe ngựa cùng người qua đường ở mặt trên chậm rãi di động tới.
An Cách Liệt đổi cái phương hướng hướng bên trái nhìn lại.
Bên trái xa xa là tường thành màu đen nhìn không thấy điểm cuối, giống như một cái hắc tuyến, họa ở rừng rậm thụ bờ biển duyên. Từ trên cao còn có thể nhìn đến tường cao bên ngoài đại phiến đại phiến rừng cây.
Sắc trời càng phát ra âm trầm ảm đạm xuống dưới .
Hơn hai mươi phút sau, An Cách Liệt mới ở lưng chim ưng thượng xa xa nhìn đến phía trước phía dưới đại phiến màu trắng kiến trúc.
Cự ưng nghiêng thân thể, chậm rãi hướng tới phía dưới bay đi.
Này phiến không vực trung còn có hai đầu bạch cảnh ưng đang ở rớt xuống trên mặt trong kiến trúc gian không thượng, phô màu trắng địa phương hình đại đá phiến, đã muốn có hơn mười đầu cự ưng đậu ở chỗ này, đang ở bị nhân nắm hướng một bên rời đi.
Một ít vừa mới xuống dưới nhân tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, một bên tùy ý trò chuyện thiên, một bên hướng tới màu trắng kiến trúc đàn lý, lớn nhất một tòa cung điện thức kiến trúc đi đến.
Những người này trung phần lớn đều là mặc đồ trắng bào. Có nam có nữ
Nhưng tuổi nhìn qua tựa hồ cũng không đại, động tác cử chỉ đều làm cho người ta một loại tao nhã bình tĩnh cảm giác.
An Cách Liệt cưỡi cự ưng chậm rãi rơi xuống.
Một gã đã sớm chờ đợi ở một bên áo xám bồi bàn vội vàng chào đón.
“Đại nhân, yến hội còn có bán giờ cử hành, ngài có thể ở phía trước biên gia tộc đại sảnh chờ một chút một chút.” Bồi bàn là danh nữ tử ngũ quan thanh tú, tuổi không lớn, chính là danh cô gái. Nhưng là trên người tinh thần lực dao động lại biểu hiện thứ nhất chờ học đồ trình tự.
“Tốt.” An Cách Liệt xoay người nhảy xuống lưng chim ưng.
Hồi đầu nhìn tròng trắng mắt cảnh ưng, lần đầu tiên cưỡi phi hành sinh vật, điều này làm cho hắn cảm giác có chút mới mẻ.
“Loại này bạch cảnh ưng bình thường ở ở chợ thượng là cái gì giá?” Hắn thuận miệng hỏi.
Kia cô gái sửng sốt, tựa hồ là không nghĩ tới An Cách Liệt hội hỏi ra loại này vấn đề.
“Bạch cảnh ưng ở ở chợ thượng nhưng là không thể giao dịch bằng hữu.” Một cái sang sảng giọng nam theo An Cách Liệt bên trái truyện tới.
An Cách Liệt nghiêng đầu nhìn lại.
Lọt vào trong tầm mắt chỗ, là hai cái sáng bóng đầu bóng lưỡng.
Một cái cường tráng đầu bóng lưỡng nam nhân thủ kéo một gã thân thể xinh đẹp đầu bóng lưỡng mỹ nữ đi tới, hai người trên mặt đều mang theo lễ phép vi vu.
Hai cái đầu bóng lưỡng đều là một thân hồng bào, áo choàng áo bên cạnh văn màu bạc phức tạp hoa văn, tựa hồ là con mắt.
“Ngài là?” An Cách Liệt trên mặt cũng lộ ra lễ phép mỉm cười. Hắn có thể cảm giác được, trước mắt hai người trên người đều không chút nào che dấu tản mát ra hoá lỏng tinh thần lực dao động.
Một bên cô gái bồi bàn vội vàng đem cự ưng lĩnh đi, không dám nhiều nghe ba gã phù thủy nói chuyện.
Đầu bóng lưỡng nam tử nhếch miệng cười, lộ ra bạch dày đặc răng nanh.
“Ta là Văn Sâm, Văn Sâm Ái Tư Đinh, thân mão phân thôi, xem như Lệ Ti Bội Nhĩ đồng học đồng bạn.”
Đầu bóng lưỡng nữ tử cũng đồng dạng mỉm cười:“Ái Lệ Ti, ta cũng và Văn Sâm giống nhau.”
“Ta là Cách Lâm xem như Lệ Ti Bội Nhĩ đại nhân bằng hữu đi.” An Cách Liệt lễ phép mỉm cười nói.
“Bằng hữu?” Đầu bóng lưỡng nam nhân hơi hơi sửng sốt.“Kia khối băng cũng sẽ có bằng hữu?” Hắn tựa hồ đều có chút kinh ngạc.
“Tốt lắm, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.” Đầu bóng lưỡng mỹ nữ Ái Lệ Ti chỗ rẽ nói.
Ba người cùng nhau dọc theo màu trắng đá phiến lộ hướng tới xa xa lớn nhất cung điện thức màu trắng kiến trúc chậm rãi đi đến.
Dọc theo đường đi không ngừng có phù thủy cùng hai cái đầu bóng lưỡng chào hỏi, hai người nhân duyên giống như hồ cử không sai. Nhưng là một ít phù thủy khi nhìn đến bọn họ cũng ẩn ẩn toát ra một tia chán ghét cùng kiêng kị.
“Cách Lâm phù thủy, nói thật, ta vốn là rất khó tin tưởng Bội Nhĩ đại nhân hội chủ động mời bên ngoài ngoại lai phù thủy tham gia yến hội. Ngài biết, ta không phải đánh giá thấp ngoại lai phù thủy, mà là Bội Nhĩ đại nhân đối với Quỳnh Tư gia tộc tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Ở gia tộc bọn họ vài cái lão gia này kiên trì hạ, ngài biết đến, Quỳnh Tư gia tộc khả vẫn là phong bế luận toàn lực người ủng hộ.” Văn Sâm nhỏ giọng cùng An Cách Liệt nói xong.
“Phong bế luận?”
“Đúng vậy, nga, thực xin lỗi, ta đã quên ngài hẳn là mới đến Nặc Lạp.” Văn Sâm vỗ đầu,“Nói như thế, Nặc Lạp cầm quyền phù thủy nhóm lấy gia tộc thế lực cùng ngoại lai phù thủy thế lực hai phái vì chủ, đều tự chiếm cứ ba tòa Tín tháp. Ngài biết, Lục Hoàn khu vực lý tổng cộng cũng chỉ có sáu tòa Tín tháp. Sau đó chính là ba tòa thành trấn cùng một tòa Lục Hoàn học viện. Phong bế luận là đề xướng đem Lục Hoàn Cao Tháp quản lý khu vực hoàn toàn phong bế, không cho phép ngoại nhân tiến vào, sở hữu phù thủy ngay tại bên trong cuộc sống, lấy duy trì huyết mạch tinh thuần tính. Dù sao Lục Hoàn có tốt nhất lớn nhất tài nguyên điểm, chúng ta thành viên đều là chọn lựa đại lượng phù thủy trung tinh anh hội tụ mà thành.”
An Cách Liệt gật gật đầu:“Giống như là phàm nhân trung quý tộc trong lúc đó lẫn nhau thông hôn, hoặc là bên trong gia tộc họ hàng gần hôn nhân giống nhau đi? Đều là vì bảo trì huyết mạch thuần khiết tính.”
“Quả thật như thế.” Văn Sâm nhún nhún vai,“Chúng ta có thể sánh bằng không thể Bạch Nha Thành cùng Xà Điểu Nhai. Xà Điểu Nhai vẫn chính là bên trong thông hôn, bọn họ cũng không cho phép huyết mạch dẫn ra ngoài. Mà Bạch Nha Thành, căn bản chính là mưu toan tái hiện cổ đại huyết mạch huy hoàng, hợp thành huyết mạch đem chính mình biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Nhìn liền ghê tởm.”
“Cho nên Lục Hoàn cầm quyền gia tộc liền làm ra này cùng loại đề nghị?” An Cách Liệt hỏi.
“Đúng vậy.” Văn Sâm còn muốn tiếp tục nói chuyện. Bỗng nhiên hắn thân thể đứng thẳng, lễ phép hướng tới phía trước xoay người hành lễ. Hắn bên người Ái Lệ Ti cũng thu liễm khởi tươi cười, cung kính hành lễ.
An Cách Liệt giương mắt nhìn lại, phía trước mặt đường thượng, hai cái mặc áo bào trắng nữ nhân đứng ở lộ trung gian. Chính vừa đi, một bên trò chuyện thiên.
Hai gã nữ tử đều nhìn qua thực tuổi trẻ, trên người áo bào trắng áo thượng văn hai cái màu bạc viên hoàn, chỉ có móng tay cái lớn nhỏ ngân hoàn.
“Mau hành lễ.” Văn Sâm kéo An Cách Liệt một phen.
An Cách Liệt vội vàng đi theo hành lễ, sau đó mới bị Văn Sâm hai người lôi kéo hướng phía bên phải đường vòng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: