- Phanh!
Bên ngoài linh tinh một điểm sáng trắng cuối cùng bị hồng quang bao trùm. Linh tinh ở bên trong đột nhiên toát ra một tiếng vang thanh thúy, giống như vỏ trắng vỡ vụn.
Ngay sau đó, Mộ Hàn ẩn ẩn cảm giác khô lâu trong cơ thể hình như có một đạo gông xiềng vô hình đột nhiên mở ra. Một cỗ khí tức cực kỳ khổng lồ đồng thời bạo tán.
- Mệnh Tuyền Cảnh nhất trọng thiên!
Cơ hồ trong chớp mắt, ngân bạch khô lâu đã bị một tầng huyết quang nồng đậm bao phủ.
Trong khoảnh khắc này, Mộ Hàn cũng đoán được hơi thở cường đại kia, cảm ứng được khí tức chấn động sau khi khô lâu diễn sinh ra linh tính. Một lần hành động bước vào Mệnh Tuyền Cảnh nhất trọng thiên, lột xác trở thành Quỷ Vương Mệnh Tuyền Cảnh.
- Khô lâu hôm nay đã giống như một tu sĩ Mệnh Tuyền Cảnh, có thể vận dụng các loại công pháp đối địch, có khả năng phát huy uy lực vượt xa phạm trù đạo khí siêu phẩm.
Tâm niệm Mộ Hàn thay đổi thật nhanh, qua thật lâu sau, nỗi lòng mới bình tĩnh lại, khẩu khí than khẽ, chậm rãi mở to mắt.
- Lão đầu tử, cũng nên mang Tạo Hóa Thần Đan giao ra rồi.
Giờ phút này, tại tầng tám Cực Chân Các, nữ tử trung niên lại mỉm cười xòe bàn tay về phía lão giả áo bào trắng:
- Nửa tiếng rất nhanh sẽ trôi qua. Tiếng chuông thông báo vang lên, thời hạn hai tháng sẽ hết. Tiểu gia hỏa kia còn không có nửa điểm động tĩnh. Hôm nay đã không còn có khả năng đi lên tầng bẩy rồi.
Tráng hán trêu chọc nói:
- Lão đầu tử, ngươi lề mề như vậy chẳng lẽ không nỡ.
- Ta là loại người thua không chịu nhận sao?
Lão đầu tử trợn mắt, cắn răng hừ hừ hai tiếng, chợt móc từ trong ngục ra một bình thuốc nhỏ, mặt mũi đau lòng.
- Hai khỏa Tạo Hóa Thần Đan ở trong này, cho...
Nói chưa dứt lời, hai mắt hắn lập tức căng tròn.
Thấy thần sắc lão đầu cổ quái, tráng hán cùng nữ tử đều cảm thấy kinh ngạc. Chỉ cảm ứng qua tình hình bên dưới, biểu hiện trên mặt đột nhiên cực kỳ phong phú.
- Sẽ không như vậy chứ?
Nữ tử trung niên non nỉ lên tiếng, ngữ khí không thể tưởng tượng nổi.
Tráng hán cũng không thể tưởng tượng nổi nói:
- Lão đầu tử, vận khí của ngươi thực tốt. Đến như vậy rồi mà ngươi còn có lật kèo?
- Ha ha...
Lão đầu phục hồi lại tinh thần, mặt mày hớn hở, mừng rỡ như điên, cất bình thuốc vào trong ngực, tiếp theo không thể chờ đợi được chìa tay về phía nữ tử trung niên nói:
- Ta đã nói rồi, tiểu gia hỏa kia là phúc tinh của ta. Một lọ Bạch Châu Thạch La Phấn thuộc về ta rồi.
Tráng hán cùng nữ tử trung niên liếc nhau, đều dở khóc dở cười.
Ai có thể nghĩ đến, tại thời khắc cuối cùng tháng thứ hai sắp đi qua. Mộ Hàn vốn không có dấu hiệu đi chỉ tu luyện liền bước lên tầng thứ bẩy Cực Chân Các.
- Áp lực hai trăm năm mươi sáu lần, quả nhiên cường đại. Trách không được đệ tử Thiên Cực chỉ có Tiêu Tố Ảnh và Cung Hạo mới có thể đi lên.
Đứng ở tầng bẩy Cực Chân Các, tâm thần Mộ Hàn có chút kích động.
Mộ Hàn một đường tu luyện từ khi bước lên cầu thang đến giờ, đã sớm thích ứng với loại áp lực của không gian tầng thứ bẩy này. Nơi này, Mộ Hàn cũng không thể cảm ứng hết được. Điều này không đại biểu cho việc Mộ Hàn không thể chịu được áp lực khổng lồ của Cực Chân Các tầng bẩy, mà tầng này chỉ có tinh thần lực đạt tới trình độ Vạn Lưu Cảnh mới có thể đi lên.
- Vạn Lưu Cảnh...
Miệng lẩm bẩm ba chữ, Mộ Hàn cảm khái.
Mộ Hàn cũng không nghĩ tới, trong Cực Chân Các hấp thu đủ các loại lực lượng thần bí, chính linh hồn cùng tinh thần lực của mình đã lớn mạnh đến trình độ như thế này mà tu vi của hắn mới chỉ là Huyền Thai Cảnh thất trọng thiên mà thôi. Hắn có thể đoán được, nếu tin tức mình leo lên Cực Chân Các truyền ra ngoài sẽ khiến cho Vô Cực Thành có bao nhiêu oanh động.
Dùng tu vi Huyền Thai Cảnh tiến vào Cực Chân Các tầng bẩy mặc dù không thể nói hậu vô lai giả, nhưng tuyệt đối chưa từng có ai.
- Không biết Cung Hạo biết được tin tức này sẽ có biểu lộ như thế nào?
Mỉm cười, Mộ Hàn liền nhấc chân đi thẳng về phía trước.
Không gian ở tầng bẩy Cực Chân Các nhỏ hơn tầng sáu. Chỉ có vài chục bồ đoàn. Bất quá giờ phút này, ngoại trừ Mộ Hàn ra thì không có thân ảnh tu sĩ nào khác.
Không bao lâu sau, Mộ Hàn đã đi đến trước cầu thang dẫn lên tầng tám.
Đồng dạng là ba mươi hai bậc cầu thang. Nhưng mỗi lần bước lên một bậc thì áp lực sẽ gia tăng tới hai mươi tư lần. Đến khi chân chính bước lên tầng tám thì áp lực không giam gấp bốn lần tầng bẩy. Đối với tu sĩ dưới Vạn Lưu Cảnh, mấy chữ này khủng bố đến cực điểm.
Mặc dù Tiêu Tố Ảnh và Cung Hạo là hai thiên tài võ đạo tuyệt diễm, nhưng trước khi đạt tới Vạn Lưu Cảnh cũng không dám đi khiêu chiến cầu thang đi lên tầng tám Cực Chân các.
Bất quá, mặc dù đột phá đến Vạn Lưu Cảnh, có thể tiến lên tầng tám hay không vẫn còn khó nói.
Căn cứ vào tin tức mà Mộ Hàn đạt được, muốn lên tầng tám, linh hồn cùng tinh thần lực tối thiểu phải đạt tới Vạn Lưu Cảnh tam trọng thiên. Như vậy, cả Vô Cực Thiên Tông, cường giả Vạn Lưu Cảnh đi lên được tầng tám cũng chỉ đếm trên đàu ngón tay.
- Không đúng!
Mộ Hàn bỗng dưng nhíu mày, âm thầm nói:
- Tầng tám Cực Chân Các, chỉ có tu vĩ Vạn Lưu Cảnh tam trọng thiên mới có thể tiến vào. Mà muốn lên tầng chín tu vi cũng phải đạt tới Vạn Lưu Cảnh lục trọng thiên. Nhưng giới vực Cực Chân đối với linh hồn và tinh thần lực yêu cầu thấp nhất lại là Vạn Lưu cảnh nhất trọng thiên. Những tu sĩ dưới Vạn Lưu Cảnh lục trọng thiên không thể lên tầng chín, như thế nào mà đi đến biên giới Cực Chân được?
Trong lúc nhất thời, Mộ Hàn nghi hoặc tự hỏi.
- Hẳn là có biện pháp khác có thể vượt qua tầng tám cùng tầng chín Cực Chân Các, trực tiếp tiến vào biên giới Cực Chân?
Chỉ qua một lát, trong đầu Mộ Hàn hiện lên vài cái ý niệm. Hai đầu lông mày lập tức hiện lên vẻ vui mừng. Nếu không cần phải đi qua tầng tám và tầng chín để đến biên giới Cực Chân vậy thì quá tốt. Tuy Mộ Hàn leo lên được tầng bẩy nhưng hắn cũng không có tự đại đến mức cảm thấy tu vi của mình lên được tầng chín.
Phải biết rằng không gian áp lực của tầng tám đã là lần. Mà tầng chín càng đạt tới lần.
Hơn bốn nghìn lần áp lực, cho dù là Mộ Hàn cũng cảm thấy tuyệt vọng.
- Ở đây tuyệt đối có đường tắt đi thông đến biên giới Cực Chân.
Tâm niệm Mộ Hàn thay đổi thật nhanh, càng ngày càng vững tin suy đoán của mình.
Trong lòng đang suy nghĩ, hai mắt Mộ Hàn sáng lên, tinh tế nhìn qua không gian tầng bẩy. Chỉ là qua thật lâu, hắn không hề phát hiện điều gì bất thường. Nếu quả thật có đường tắt nối thẳng đến biên giới Cực Chân, vậy đường tắt kia nhất định do đạo vân xây dựng thành, nhưng cả tầng bẩy không có nửa điểm bóng dáng đạo vân đâu cả.
Trầm tư suy nghĩ hồi lâu, Mộ Hàn còn không có nửa điểm đầu mối.
Đến cuối cùng, Mộ Hàn cũng chỉ có thể tạm thời đè vấn đề này xuống, nhấc chân bước lên cầu thang.