Vũ Vương

chương 41: cảm giác không quá tốt​

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Thật sự khẩu khí thật là lớn!

Mộ Hàn ngược lại cười lên, nói:

- Mộ Thiên Phong, ta đúng là muốn nhìn ngươi làm sao đánh ta đấy!

- Tốt, cho ngươi cơ hội ngươi không muốn, vậy thì mở to mắt ra nhìn đi.

Đôi mắt của Mộ Thiên Phong hơi híp lại, giống như thanh kiếm giấu trong vỏ kiếm, lúc này thân ảnh thon gầy của hắn đột nhiên biến mất trong tầm mắt của Mộ Hàn, dường như dung nhập vào trong không khí, làm cho người ta khó có thể phát giác.

- Ân?

Thna hình Mộ Hàn căng cứng, mật thiết chú ý tới động tĩnh chung quanh. Một lát qua đi đáy lòng Mộ Hàn sinh ra dự cảm nguy hiểm nào đó, giống như trong bóng tối có con độc xà đang nhìn mình chằm chằm, răng nanh dữ tợn, dường như tùy thời sẽ lao ra cho mình một kích trí mạng.

Lúc này thủ đoạn ẩn nấp của Mộ Thiên Phong quả nhiên lợi hại!

Hai mắt Mộ Hàn ngưng trọng lên, tâm cung khẽ run lên, bắt đầu lặng yên vận hành "Lôi Cực Âm Cương ", chân khí tỏa ra bốn phía bao phủ thân hình của hắn lại.

Ngay lập tức đột nhiên nội tâm Mộ Hàn có cảm giác.

Phanh!

Thậm chí Mộ Hàn còn chưa kịp làm ra phản ứng như thế nào, liền cảm giác lưng của mình đau đớn, dường như có trăm ngàn cây châm đâm vào, khí tức âm lãnh như sóng to gió lớn, nước cuồn cuộn mà vào, trong khoảng khắc bao phủ tứ chi và ngũ tạng lục phủ.

Nháy mắt qua đi, Mộ Hàn cảm giác thân hình của mình trở nên cương cứng.

- Ta nói rồi, cơ hội của ngươi chỉ có một lần.

Tiếng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên, thân ảnh của Mộ Thiên Phong đột nhiên hiển lộ ra sau lưng của Mộ Hàn, hai con mắt đã mở ra, vô cùng đen bóng, giống như minh châu trong bóng tối, mà hai mắt của hắn càng lăng lệ ác liệt, giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, bọc lộ tài năng.

Mộ Hàn có chút gian nan xoay người sang chỗ khác, động tác thả chậm đi mấy lần.

Trong khoảng khắc hoàn thành động tác này chỉ tốn mấy giây. Nhìn qua đạo thân ảnh như thiểm điện kia, Mộ Hàn cắn răng, hai gò má có chút run rẩy, dường như đang áp chế đau đớn trong người:

- Mộ Thiên Phong, ngươi cảm thấy ngươi sẽ thắng ta chắc rồi?

- Chẳng lẽ không phải?

Khóe miệng của Mộ Thiên Phong hơi vểnh lên, trong ánh mắt có một tia thương cảm cùng trêu tức, giống như con mèo đang giẫm lên con chuột vậy.

- Thực lực ngươi xác thực phi thường không tệ, mới đạt tới Chân Khí Cảnh, tựu có thể làm được Đại Thông Cảnh tu sĩ đều không nhất định có thể làm được sự tình!"

- Nếu như ngươi tiến vào tầng bốn Tuyển Phong Viện, chúng ta nói không chừng còn có thể làm bằng hữu đấy.

Nhìn qua cọc gỗ Thiết Mi Thụ bị gãy thành hai đoạn, đột nhiên âm thanh của Mộ Thiên Phong nhỏ tới mức chỉ có hai người nghe thấy, ngữ điệu trầm thấp, giống như gió lạnh từ cửu u địa ngục thổi tới:

- Nhưng mà ngươi không nên giết đường đệ của ta... Mộ Hàn, ngươi sống không qua hôm nay đâu.

- Ngươi muốn giết ta?

Ngữ khí của Mộ Hàn bình tĩnh thần kỳ, giống như sớm dự liệu được hắn sẽ nói như vậy.

- Ngươi sẽ không sợ bị gia tộc trừng phạt sao? Giết chết đồng tộc, dùng mệnh đền mạng!

- Dùng mệnh đền mạng?

Mộ Thiên Phong dường như nghe thấy chuyện buồn cười nhất, lập tức cười lạnh, nói:

- Ta hiện tại mới mười sáu tuổi, lại sớm đạt tới Đại Thông Cảnh đỉnh phong, nếu ta không tận lực áp chế, một năm trước ta đã là cao thủ Yên Hà Cảnh rồi. Mà ngươi thì sao, chỉ là đứa con riêng không có phụ thân. Một võ đạo thiên tài, một là đứa con riêng làm bẩn danh dự gia tộc, ngươi nói chúng ta ai quan trọng hơn nào? Lúc luận bàn ta thất thủ đánh chết ngươi, gia tộc làm sao cam lòng lấy mạng của ta? Tối đa giam cầm ta một năm mà thôi.

- Xem ra ngươi thực sự đã dự tính trước rồi.

Trên mặt Mộ Hàn không có chút kinh hoảng nào cả, giống như đang nhận mệnh.

- Mộ Hàn, ngươi an tâm đi thôi, ít nhất ngươi còn có thể toàn thây! Có thể chết dưới ‘ Ám ThầnU Nguyệt Quyết ’ của ta là may mắn của ngươi.

Mộ Hàn bình tĩnh làm cho Mộ Thiên Phong cảm giác có chút ngoài ý muốn, nhưng mà ý niệm trong đầu lóe lên, liền bị ném ra sau đầu, những lời này vừa dứt, hai ngón tay sắc bén như kiếm điểm vào ngực của Mộ Hàn, ngón giữa của hắn có hắc khí nồng đậm, vô cùng quỷ dị.

Trong chớp mắt Mộ Thiên Phong chỉ còn cách ngực của Mộ Hàn không đến hai thốn.

- Đáng tiếc ta còn không nỡ giết ngươi sớm như vậy, cảm giác quá không tốt.

Nhưng mà đúng vào lúc này trên mặt Mộ Hàn hiện ra nụ cười lạnh, thân hình của hắn chấn động, cánh tay phải dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tay đánh ra.

Rầm rầm rầm!

Ba tiếng lôi âm từ ngực và bụng vang vọng, sau đó cánh tay phải tấn mãnh vung lên cực nhanh, lập tức lôi âm ngưng tụ vào trong một quyền, đã đạt tới đỉnh phong, tất cả khí lực và chân khí trong người chậm rãi tích tụ trong người đã phát ra, phải đánh tan tất cả chướng ngại.

- Mộ Hàn, ngươi...

Sắc mặt Mộ Thiên Phong đột biến, hắn không nghĩ tới Mộ Hàn nhanh chóng khôi phục năng lực như vậy, hơn nữa ra tay vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn là một bộ dạng liều mạng. Hắn có thể dùng Ám Thần U Nguyệt Quyết đánh chết Mộ Hàn, nhưng nếu hắn trúng một quyền của Mộ Hàn thì dù không chết cũng còn nửa cái mạng.

Uy lực nắm đấm của Mộ Hàn còn mạnh hơn lúc đánh vào cọc gỗ Thiết Mi Thụ nhiều lắm.

Hắn là võ đạo thiên tài của Mộ gia, tương lai là trụ cột của gia tộc, sao nguyện ý dùng phương thức như vậy lưỡng bại câu thương với Mộ Hàn chứ? Cơ hồ là trong chốc lát, Mộ Thiên Phong đã thu tay lại, giống như linh xà uốn éo, đúng là công pháp võ đạo trung phẩm "Linh Xà Tam Biến" .

Hơn nữa còn là "Linh Xà Tam Biến" "Xà Ảnh Biến" !

Loại công pháp võ đạo này không chỉ dùng công kích, nó còn có khả năng tránh né địch nhân, cùng công pháp võ học nhưng do Mộ Thiên Phong thi triển ra còn mạnh hơn Mộ Tinh Không mấy lần.

Sau một khắc Mộ Thiên Phong đã xuất hiện cách đó mấy mét, rồi sau đó thân ảnh rất nhanh nhạt đi, không ngờ hắn nhanh chóng tương dung với chung quanh.

Nhưng mà thế công của Mộ Hàn cũng không có dừng lại, canh tay mau chóng đung đưa qua.

Rầm rầm rầm!

Lại có ba lôi âm vang lên.

Trong nháy mắt Mộ Thiên Phong sắp nhạt nhòa thì cánh tay của Mộ Hàn như cây roi đánh vào lưng của hắn, đạo lực lượng mạnh mẽ kia lập tức bộc phát ra ngoài

- Phốc!

Một ngụm máu tươi phun ra ngoài, thân ảnh hư hóa của Mộ Thiên Phong lập tức bị một chiêu của Mộ Hàn đánh bay ra xa, sau đó nằm dưới đất. Mộ Thiên Phong cũng không phải tu sĩ Đại Thông Cảnh gà mờ như Mộ Tinh Không, thân hình hơi vặn vẹo, lại vững vàng bật ra sau hơn mười mét.

- Mộ Thiên Phong bại?

Ngoài mấy chục thước, đám người Mộ Tinh Viêm nhìn thấy tình cảnh đảo ngược nhanh chóng tròng mắt đều suýt nữa rót ra ngoài.

Vốn tưởng rằng Mộ Thiên Phong cùng Mộ Hàn giao thủ không có chút lo lắng gì, vừa bắt đầu thì sự thật đã chứng minh suy đoán của bọn họ, Mộ Thiên Phong vừa ra tay thì Mộ Hàn đã bị đánh trúng, nhúc nhích khó khăn. Thật không nghĩ chỉ qua mấy câu thì tình huống triệt để đảo ngược.

Dưới một kích của Mộ Hàn thì Mộ Thiên Phong là tu sĩ Đại Thông Cảnh đỉnh phong bị đánh thổ huyết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio