“Đương nhiên là tôi biết anh vì muốn tốt cho tôi, làm gì có ai mà lại không vui vì chuyện này chứ?” Tôi thở dài, cảm thấy có chút mệt mỏi: “Chỉ là tôi không biết nên làm gì cho phải.”
Lý Ninh nhiếc nhìn tôi, hừm một tiếng lạnh lùng: “Điều này cũng không chắc? Cô không xem tin tức sao? Có vụ bạn trai lạm dụng ma tuý, bạn thân khuyên chia tay kết quả giết chết bạn thân đó luôn, dù sao những gì nên nói tôi cũng nói cả rồi, được rồi, cô xuống xe đi, tôi phải quay lại tìm chị La.”
Tôi ngây người rất lâu sau đó mới cắn răng nói: “Anh thật sự để tôi một mình bắt xe trở về sao? Cũng nửa đêm rồi, anh đưa tôi về rồi quay lại cũng đâu có mất nhiều thời gian của anh đâu chứ?”
Lý Ninh mím môi, phũ phàng văng ra một câu khiến tôi suýt chút tức đến hộc máu mồm: “Ban đầu cũng định đưa cô về, nhưng bây giờ tôi lại không muốn nữa, nên cô tự bắt xe về đi, nếu không mang tiền thì trả bằng phần mềm trên điện thoại, bây giờ taxi cũng rất cao cấp tiện lợi rồi.”
Tôi trợn mắt, xuống xe đi thẳng về hướng nhà mình không thèm quay đầu lại. Đi được một đoạn dài cũng không thấy có chiếc xe nào đi qua, trong lòng ít nhiều cũng có chút hoảng loạn, quay đầu nhìn lại, quả nhiên Lý Ninh không hề theo đằng sau, thật sự anh ta đã bỏ mặc tôi một thân một mình giữa đường như vậy.
Còn nói cái gì mà bạn bè, đến lúc quan trọng lại đối xử với tôi như thế này đây. Khi màn đêm buông xuống con người lại đặc biệt rất dễ suy nghĩ tiêu cực. Tôi chép môi, cảm thấy nỗi uất ức của bản thân càng thêm gia tăng.
Cũng may nhà của chị La cách nhà tôi không xa, an ninh của khu này vẫn luôn rất tốt, chưa từng xảy ra vụ cướp bóc hay hiếp dâm nào cả, tôi lấy hết can đảm cất giọng hát, cũng không bắt xe, cứ từng bước từng bước như vậy trở về nhà.
Thời tiết hơi lạnh, gió thổi khiến đầu óc tôi cũng bắt đầu dần tỉnh táo. Cho dù như thế nào tôi vẫn muốn đi gặp Nhạc Hằng, thử tìm hiểu cuộc sống của anh, công việc của anh, nếu anh thật sự quá khó tiếp xúc thì chỉ có thể chứng tỏ rằng anh không muốn để tôi lại gần anh.
Nếu thật sự là như vậy thì tôi phải làm sao đây? Là anh sợ tôi tiếp xúc với mảng tối của anh, hay là sợ tôi làm phiền cuộc sống của anh, hay là để chuẩn bị cho việc chia tay sau này? Tôi không biết, bây giờ tôi cũng không muốn biết.
Cứ thuận theo tự nhiên vậy, tôi sẽ cố gắng vì tình cảm của chúng tôi, nhưng nếu thật sự chỉ có thể như vậy, thì cho dù thế nào cũng không cứu vãn được, vậy thì tôi cũng chỉ có thể buông tay, buông tay sớm một chút có lẽ có thể giữ lại được chút tôn nghiêm cho bản thân.
Đau một lúc còn hơn đau lâu dài, có chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ? Cuộc đời con người chỉ luẩn quẩn với hai từ “ăn, uống” mà thôi, tất cả sẽ được thời gian xoá mờ, cho dù chúng ta thật sự có duyên nhưng không có phận thì chẳng qua cũng chỉ là dũng cảm trong tình yêu mà thôi, nhưng cuộc đời con người lại không màu hồng như vậy, không phải không có tình yêu thì không sống được.
Khi trở về nhà phát hiện điện thoại có thêm một tin nhắn mới, nhận được khi tôi vừa xuống xe chưa được bao lâu, đáng tiếc tôi luôn trên đường nên không để ý, người gửi là Lý Ninh.
“Có những chuyện tốt nhất là nên một mình suy nghĩ, người khác nói nhiều cũng chỉ làm gián đoạn suy đoán của cô thôi, hãy đi theo tiếng gọi của trái tim.”
Nói không cảm động là nói dối, nhưng tôi không thể để cho cái tên lưu manh này đắc ý được, tôi mím môi, nụ cười đầy ác ý, quyết định bắt đầu viết tin nhắn, vừa gửi đi nhưng trong chớp mắt lại không nhịn được mà bật cười trước.
“Đây là lý do anh bỏ mặc tôi một thân một mình trên đường sao? Đừng hỏng bịt được miệng tôi, tôi đã nói cho chị La biết rồi, anh cứ đợi đó mà chịu trừng phạt đi.”
Sờ cằm, tôi không thể không thừa nhận rằng nụ cười của bản thân có chút hèn hạ, suy nghĩ về hiệu quả mà tin nhắn này mang lại, không biết chốc nữa Lý Ninh liệu có chột dạ mà thú nhận trước với chị La không nhỉ?
“Suy nghĩ rất tốt, đáng tiếc cô đã chậm chễ, ngay khi trở về tôi đã thử thăm dò rồi.”
Cảm giác IQ bị xỉ nhục thật không tốt chút nào.
Ngày hôm sau tôi đã dậy từ sáng sớm, nhìn bản thân trong gương có vẻ tiều tuỵ, vết thương ở vai đã đóng vảy. Sờ lên đó hơi thô ráp.
Hôm nay muốn đến công ty của Nhạc Hằng để tạo bất ngờ cho anh. Với bộ dạng này không doạ anh chạy mất dép đã là may lắm rồi. Tôi đến tủ lạnh lấy ra một miếng mặt nạ rồi đắp lên, buộc tóc đôi ngựa rồi bắt đầu tắm bồn.
Tạm thời kế hoạch nước đến chân mới nhảy quả nhiên hiệu quả không cao, cho dù sau khi đã đắp qua mặt nạ dưỡng da, nhưng vẫn không thể cứu vãn được làn da sạm màu, quầng thâm trên mắt do mấy hôm nay thức đêm để lại.
Tôi thở dài sau đó trang điểm nhẹ rồi ra khỏi nhà, Nhạc Hằng rất thích mấy đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi, thế là tôi đi mua rồi định mang đến cho anh, nhưng lại nhớ ra dạ dày anh không tốt nên tôi lại mua một cốc trà sữa nóng.
Trên đường đi xách túi trà sữa cẩn thận từng chút một, sợ trà sữa bị trào ra ngoài, cho dù là một chút cũng sẽ đọng lại ở túi bóng nhìn không được đẹp. Lần đầu tiên mang cơm cho Nhạc Hằng, tôi hi vọng sẽ để lại hồi ức đẹp nhất giữa hai người chúng tôi.
Không gọi điện báo trước cho Nhạc Hằng, tôi thừa nhận mặc dù là nói là bất ngờ, nhưng thật ra trong lòng ít nhiều cũng có đôi chút ý nghĩ thăm dò, nhớ lại câu nói của Lý Ninh, trong lòng vẫn có chút gì đó lo lắng không an tâm.
Cứ cho lần này tôi bất ngờ đến như vậy là để tìm câu trả lời cho sự lo lắng trong lòng đi, tôi nghĩ lần này tôi không đi không được, nếu không thể làm rõ mối quan hệ giữa anh và Hà Uyên Uyên thì trong lòng hai người vẫn luôn tồn tại một khoảng cách, như vậy đều không tốt cho cả hai.
Tôi đến cửa, cô lễ tân đã rất nhiều lần nhìn thấy tôi nhưng vẫn không rõ được quan hệ của tôi và Nhạc Hằng, thấy tôi xách đồ liền ngăn cản với sắc mặt không tốt, thái độ này của cô lễ tân ép tôi phải gồng mình mà coi mọi thứ ở đây như những ngày bình thường.
Ngọn lửa tức giận trong người chưa kịp bùng phát đã nhìn thấy Hà Uyên Uyên cười cười nói nói đi ra từ phòng làm việc của Nhạc Hằng, nhìn thấy tôi cô sững sờ một hồi, sau đó lên tiếng cắt ngang câu chuyện thao thao bất tuyệt của người phụ nữ trước mắt.
“Để cô ấy vào đi, nhìn bộ dạng đó của cô ấy thì có lẽ là đến để đưa đồ ăn cho Nhạc Hằng thôi.” Hà Uyên Uyên khẽ cười dịu dàng còn tôi thì với bộ dạng không kiên nhẫn đã trở thành một sự so sánh rõ ràng, trong nháy mắt, tôi cảm thấy dường như bản thân thua kém cô ta rất nhiều, căn bản không thể so sánh được với cô ta.
Cô lễ tân sau khi nghe thấy Hà Uyên Uyên nói vậy liền sững sờ, có chút tò mò nhìn tôi, thận trọng nói: “Nhưng… không phải giám đốc Nhạc đã ăn rồi sao?”
Tôi cũng chôn chân tại đó, không ngờ rằng trong lúc này Nhạc Hằng đã ăn cơm rồi? Vậy bộ dạng tay sách hộp cơm bây giờ của tôi há không phải giống như một con ngốc bị người ta cười nhạo sao?
Thấy tôi không nói gì, Hà Uyên Uyên mở lời giúp tôi giải vây: “Không sao, đã đến rồi thì là tấm lòng, vẫn phải mang vào trong cho giám đốc Nhạc tự quyết định, có lẽ thấy cô ấy, giám đốc Nhạc ăn no rồi cũng có thể ăn thêm mà.”
Tôi chép môi, cảm thấy trong lòng càng không thoải mái, Hà Uyên Uyên với bộ dạng này khiến tôi nhìn thấu con người cô ta, trong mắt người khác thì cô ta là có lòng tốt muốn giúp đỡ tôi còn tôi thì sao lại không hiểu rõ được ý đồ của cô ta cơ chứ.
Đừng nói là người khác, nếu không phải cô ta đã từng có bộ dạng thân thiện với tôi rồi trong nháy mắt lại lật mặt khó chịu thì có lẽ khi nhìn thấy nụ cười xinh đẹp dịu dàng của cô ta lúc này cũng có thể cho rằng cô ta là thật sự có lòng tốt muốn giúp đỡ tôi.
Nghĩ lại câu nói tối qua của Lý Ninh, người phụ này bên ngoài rất dịu dàng, nhưng sau lưng lại cố ý nói xấu tôi với bạn thân của Nhạc Hằng, khiến anh ta càng có thành kiến với tôi, nhìn tôi thế nào cũng không vừa mắt, trong lòng tôi vô cùng tức giận.
Nhưng bây giờ lại không thể nổi cáu ở đây, trong lòng lại càng khó chịu hơn, tôi lại không phải là diễn viên gì cả nên không thể che giấu được cảm xúc mà lúc này sắc mặt tôi càng ngày càng khó coi.
Truyện convert hay : Mau Xuyên Nữ Xứng: Nam Thần Cầu Ngươi Đừng Hắc Hóa!