"Anh muốn bao nhiêu?" Tôi cũng không quanh co lòng vòng, "Tôi không phải người có tiền, anh nên hiểu rõ."
Nếu anh ta chém giá cắt cổ, vậy tôi tất sẽ nghĩ phương thức khác để anh ta phải ra tòa, cho dù anh ta có nỗi khổ tâm cũng không có nghĩa rằng tôi đồng ý để người ta vơ vét tài sản.
Tôi thực sự rất hy vọng nhanh cứu được Nhạc Hằng ra ngoài, nhưng tôi cũng không thể vì vậy mà cho phép kẻ tiểu nhân nhân cơ hội leo lên đầu tôi mặc ý bắt chẹt. Kẻ vong ân phụ nghĩa chẳng biết điểm dừng, ví dụ về lòng tốt cứu giúp người khác rồi bị quay ngược cắn lại một phát nhiều vô số kể.
Tôi đã sớm thề sẽ không vì lòng dạ đàn bà buồn cười của mình mà nuông chiều tội ác, cho nên tôi phải cho anh ta biết trước tôi không phải cái máy rút tiền, để anh ta đừng quá mức tham lam.
"Cô yên tâm đi, tôi không có ý nhân lúc cháy nhà đi hôi của." Tiểu Trương dừng lại một chút, "Chỉ là mẹ tôi nuôi dưỡng tôi bao lâu nay chưa từng được hưởng phúc từ tôi lấy một ngày, kẻ làm con này không hiếu thảo, cũng không biết sau này còn cơ hội hay không. Cô cho tôi triệu, mẹ tôi đã nói với tôi cổ gáy không thoải mái, tôi muốn mua cho bà ấy một cái máy mát xa..."
"Đừng nói như không quay về được nữa, chỉ là làm chứng mà thôi." Tôi nhíu máy, "Tôi có thể cùng anh đi mua, nếu anh muốn, bây giờ đi cũng được."
Cuối cùng tôi mua cho Tiểu Trương một cái ghế dựa mát xa giá triệu, nó không tính là sản phẩm tốt nhất trong cửa hàng, nhưng cũng khá ổn. Tiểu Trương điền xong địa chỉ, dặn dò bọn họ vài câu rồi đi về phía tôi.
"Không tự mang về sao?" Tôi nhìn anh ta, không hiểu một người vừa còn luôn mồm nói muốn hiếu thuận với mẹ mình sao lại thay đổi chủ ý nhanh thế, chẳng lẽ chỉ là khua môi múa mép.
"Tôi sợ về nhà, gặp mặt rồi lại không nỡ." Tiểu Trương thở dài một hơi, "Huống chi tôi về, chắc chắn mẹ tôi sẽ ép tôi đem trả cái này. Bà ấy cả đời tiết kiệm, luôn chỉ nghĩ cho con cái."
Tôi gật gật đầu, không nhúng tay vào việc nhà anh ta. Lúc dẫn theo Tiểu Trương về nhà Lý Ninh, Lý Ninh đang cau mày nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di dộng đặt trên mặt bàn, cơm hộp còn thừa trong tay bị hắn ta dùng đũa chọc nát đến mức thảm không nỡ nhìn.
Tiểu Trương khó hiểu mà nhìn tôi, tôi nhất thời có cảm giác khóc không ra nước mắt. Hẳn là anh ta hiểu lầm, nhưng tôi cũng không có thời gian và hứng thú giải thích với anh ta. Bước tới ngồi xuống đối diện với Lý Ninh, nhìn theo tầm mắt anh ta, lại phát hiện điện thoại căn bản đang tắt màn hình, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Anh đang nhìn gì đấy?" Cuối cùng tôi vẫn trực tiếp hỏi ra miệng, "Soi gương, hay là trúng tà rồi hả?"
Cuối cùng Lý Ninh cũng hơi phản ứng lại, sau đó lập tức ngẩng đầu lên trừng mắt với tôi, "Cô không thể suy nghĩ bình thường chút à, tôi đang đợi tin nhắn, tên kia nói thu phục được nhân chứng duy nhất kia rồi sẽ thông báo cho tôi, nhưng tôi đợi tới bây giờ rồi..."
"Không cần đợi nữa, anh ta sẽ không gửi tin nhắn cho anh đâu." Thấy Lý Ninh ngẩng đầu, tôi chỉ vào người đàn ông vẫn đứng ngẩn ở cửa, "Bởi vì người kia đã được tôi dẫn đến rồi, chính là anh ta đấy."
"Anh ta chính là người mà tên kia nói?" Lý Nghị đứng lên đi hai vòng quanh Tiểu Trương, "Trẻ hơn tôi tưởng một chút, nhưng tên kia dùng rất nhiều cách cũng không khiến anh ra chịu ra mặt, cô làm thế nào vậy?"
Tôi vẫn không lên tiếng, Lý Ninh tự giật nảy mình, "Không phải là cô thấy tôi mấy ngày nay vất vả nên tùy tiện tìm một người tới dỗ tôi chứ? Lòng tốt tôi xin nhận, nhưng chuyện thế này không thể tùy tiện lấy là chơi đùa được."
Tôi thật sự không nhịn được lập tức trừng lớn mắt, "Trong lòng anh, tôi rốt cuộc là người thế nào vậy? Tôi sẽ lấy chuyện quan trọng như vậy ra để đùa sao? Tôi không dỗ dành anh, đây thật sự là nhân chứng thấy tận mắt kia. Mà tôi đã nói chuyện với anh ta rồi, anh ta đồng ý ra tòa làm chứng."
"Anh ta đồng ý ra tòa? Thật tốt quá." Lý Ninh kích động tới khoa chân múa tay, thiếu chút nữa lao tới ôm lấy tôi. Tuy rằng cuối cùng vẫn bị ánh mắt tôi đe dọa phải từ bỏ ý định, nhưng anh ta vẫn hứng trí bừng bừng, "Chúng ta cố gắng lâu như vậy, cuối cùng cũng có kết quả rồi."
Nói rồi anh ta ngồi xuống sofa lẩm bẩm một mình, "Không ngờ mới hơn một tháng chúng ta đã thành công rồi, nếu chuyện này thuận lợi, con đường phía trước sẽ triển vọng hơn nhiều.... Nhưng mà tên kia khuyên bảo nhiều lần thế vẫn không có tác dụng, sao cô một lần đã thành công thuyết phục anh ta rồi?"
Trên thực tế, tôi cho rằng không nhất thiết phải nói rõ với tên này, nhưng lại lo lắng nếu không nói rõ thì anh ta không hiểu đầu đuôi sẽ suy nghĩ nhiều, rồi tự tưởng tượng một câu chuyện hoàn chỉnh, thế nên dứt khoát nói sự thật.
"Là tôi may mắn, người này là bạn của Lâm Tuyết, lúc trước tôi từng gặp mặt anh ta."
"Bạn của Lâm Tuyết?" Lý Ninh ngây ra một lúc, "Thế nào cũng được, tóm lại là đã có nhân chứng, chỉ cần tìm được vật chứng thì chúng ta có thể chính thức chống án rồi."
Tôi gật gật đầu, cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đột nhiên tôi nhớ tới vài tin tức, "Trước khi Lâm Tuyết chết từng đi tìm Nhạc Hằng, ngày hôm đó cô ấy đeo bông tai bạc mình yêu thích nhất. Đôi bông tai đó bị rớt một bên ở Vàng Son, được anh ta nhặt về, anh đoán xem một bên khác ở đâu?"
"Cô hứng thú với bông tai này à? Sao thế, cảm thấy cái này có thể làm vật chứng à?" Lý Ninh nhíu mày, "Nếu cô ấy làm rơi được một cái thì cũng rất có thể làm rơi cái thứ hai, mà nó rơi ở đâu chúng ta hoàn toàn không biết. Thành phố F lớn như vậy, chúng ta tìm thế nào? Lại nói, lỡ như cái thứ hai không rơi mà cùng bị đốt thành than với cô ấy, vậy không phải là chúng ta làm việc vô ích à?"
Tôi bị Lý Ninh nói tới mức có phần suy sụp, vốn tưởng mình đã nghĩ được vài manh mối có ích, không ngờ hắn ta lại triệt để phủ định nhanh như vậy.
Tôi cúi đầu trầm tư, Lý Ninh xoay mặt nhìn Tiểu Trương nãy giờ bị chúng tôi bỏ quên đang đứng ở cửa, giơ tay gọi anh ta, "Cậu tới đây đi, đừng mất tự nhiên như thế, về sau chúng ta là người trên một con thuyền rồi, không cần khách khí."
Tiểu Trương chỉ cười cười xấu hổ, tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Ninh, "Nhà anh chỉ có hai cái ghế sofa nhỏ, anh để người ta ngồi đâu? Được rồi, Tiểu Trương, anh đừng để ý anh ta, anh ta IQ thấp, anh ngồi chỗ tôi đi, tôi đi tắm rửa."
Nói xong tôi hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có hai người chúng tôi nghe được để nói, "Anh hỏi vừa vừa thôi, đừng dọa người ta. Còn nữa, tôi lừa anh ta là hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, anh đừng để lộ ra đấy."
Thấy Lý Ninh lén ra dấu OK tôi mới yên tâm rời đi. Sau khi tắm rửa xong bước ra, tôi thấy bọn họ đang tán dóc say sưa, bèn không quấy rầy họ nữa mà quay về phòng luôn.
Giải quyết xong một chuyện trong lòng, tâm tình tôi vô cùng tốt, ngày Nhạc Hằng ra ngoài tựa như đã gần ngay trước mắt, gánh nặng đè trên người hơn một tháng bỗng nhiên được dỡ xuống khiến tôi thoải mái cực kỳ, tinh thần vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Đây là giác ngủ ngon nhất của tôi trong khoảng thời gian này, cũng là lần ít ỏi tôi không cần dùng tác động bên ngoài để bản thân mau chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ là nếu vừa mở mắt ra mắt hình ảnh Lý Ninh đang đứng bên giường từ trên cao nhìn xuống tôi không đập ngay vào, vậy thì càng tốt đẹp hơn.
"Sao anh lại ở đây? Không phải tối qua tôi đóng cửa rồi sao?" Cúi đầu xác nhận một phen, áo quần vẫn nguyên vẹn như cũ, không có dấu vết từng động tay chân tôi mới nhẹ nhõm thở một hơi, "Ai cho anh vào phòng tôi? Mà anh vào bằng cách nào? Mới sáng sớm đã đứng đây dọa người khác!"
"Hình như cô đã quên đây là nhà ai.... Tôi có chìa khóa dự phòng thì lạ lắm à?" Trừng mắt nhìn tôi một cái, Lý Ninh trưng vẻ oán phụ, "Tối hôm qua tôi ở đó trăm cay nghìn đắng tìm hiểu tin tức, cô lại ở trong phòng ngáy o o? Có công bằng không?"
Truyện convert hay : Ta Không Biết Võ Công