Vùng Cấm

chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy ngày kế tiếp Giang Trì Cảnh phát hiện xung quanh xảy ra một chuyện rất kì lạ. Trước đây thi đấu thể thao mới là chủ đề được các đồng nghiệp ưu thích tán chuyện nhất, còn giờ cứ hễ gặp nhau là mọi người thi nhau hỏi: Đã mua đồng hồ Lão Chung chưa?

Giữa trưa, trong căn tin thông thoáng dành cho cán bộ, bàn bên phải Giang Trì Cảnh đang bàn về tốc độ tăng trưởng giá cổ phiếu của đồng hồ Lão Chung, bàn bên phải anh thì đang bàn về đoạn ghi âm bị rò rỉ trên mạng của Ngô Bằng, nói tóm lại mọi sự đều xoay quanh thị trường chứng khoán.

“Cổ phiếu của đồng hồ Lão Chung đang tăng như diều gặp gió đấy cậu biết không?” Lạc Hải ngồi phía đối diện lên tiếng.

“Biết.” Giang Trì Cảnh đáp.

Trước đó vài hôm Trịnh Minh Dịch sai Vu Quang đăng tải video ghi lại cuộc nói chuyện của Ngô Bằng cùng người khác lên mạng, trên video còn có cả phụ đề chiều lòng người xem.

Vốn dĩ giá cổ phiếu của dblh đã dần ổn định sau màn phản pháo của Ngô Bằng, thế nhưng sau khi video trên được tung ra, cư dân mạng lập tức dậy sóng, giá cổ phiếu đồng hồ Lão Chung cũng theo đó mà tăng vùn vụt không hề có dấu hiệu dừng lại.

Video chỉ dài hơn một phút và hầu hết thời lượng đều là Ngô Bằng lên tiếng phát biểu.

“Cái bọn đầu tư nhỏ lẻ thì biết cái gì, rặt một lũ ô hợp. Tôi nói rồi, thị trường chứng khoán cũng chỉ là một canh bạc mà thôi, có người thắng thì nhất định có kẻ thua. Vậy chúng ta hốt bạc từ đâu đây? Tất nhiên là từ đám đầu tư nhỏ lẻ rồi. Chung quy cũng là ngỗng ông lễ ông mà thôi, bọn họ chính là đám gà đợi chúng ta đến lùa thôi.”

Một người không phải dân chơi cổ phiếu như Giang Trì Cảnh nghe những lời này còn thấy bực mình khôn tả. Dân thường vốn đã có tư tưởng căm hận tầng lớp tư bản, Ngô Bằng đây lại còn là cái loại tư bản kiêu căng đòi ngồi mâm trên, ra sức lợi dụng các nhà đầu tư nhỏ lẻ ở tầng lớp thấp bé nhất mà còn xem thường họ.

Thị trường đầu tư lập tức sục sôi lửa giận, vừa hay lúc ấy Go thần cũng xuất hiện xóa tan những tin tức bôi đen trước đó, đồng thời kêu gọi các nhà đầu tư nhỏ lẻ đoàn kết cùng nhau chống lại Hằng Tường. Hội những người đã tin lời Ngô Bằng và đem bán thốc bán tháo cổ phiếu là đối tượng ra sức phản công nhất, họ mua bằng sạch cổ phiếu đồng hồ Lão Chung bất chấp hậu quả ra sao. Sau khi vụ việc đưa truyền thông đưa tin, những nhà đầu tư nhỏ lẻ khác vốn đang ở thế phân vân cũng tức tối gia nhập chiến trận.

“Chú em không định mua à?” Lạc Hải hỏi, “Có Trịnh Minh Dịch chỉ điểm thì cậu cũng kiếm được một mớ đó.”

“Ai bảo là em không mua?” Giang Trì Cảnh nhướng mày.

Tiền nhiều để không uổng phí nên anh không ngại góp sức vào sự nghiệp kháng chiến của các nhà đầu tư nhỏ lẻ. Giống như Ngô Bằng đã nói, thị trường chứng khoán là một canh bạc, có người thắng thì nhất định có kẻ thua, giờ ông ta như cá nằm lên thớt, Giang Trì Cảnh ngại gì mà không đâm chọt để kiếm ít lời.

“Anh cũng mua nè.” Lạc Hải rù rì sau đó bật cười.

Lạc Hải vốn đã chơi chứng khoán từ trước nên vụ việc lần này y có tham gia, Giang Trì Cảnh đã sớm đoán được.

Lần đầu tiên các nhà đầu tư nhỏ lẻ đoàn kết như thế cũng vì phát ngôn của Ngô Bằng, bây giờ phàm chỉ cần là dân có chơi cổ phiếu đều mong tới ngày Ngô Bằng bị ngã ngựa. Việc Trịnh Minh Dịch xuất hiện đúng lúc cũng như châm thêm nhuệ khí khiến họ vững lòng tin rằng, giá cổ phiếu đồng hồ Lão Chung chắc chắn sẽ tăng.

Đây quả là một trận chiến không khói lửa. Trong khi phe các nhà đầu tư nhỏ lẻ đang sục sôi ý chí chiến đấu, phía Ngô Bằng lại rơi vào thế hoảng loạn chật vật, sớm muộn gì cũng sẽ lụn bại mà thôi.

“Anh xem video kia chưa?” Giang Trì Cảnh bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi.

“Tất nhiên là xem rồi.” Lạc Hải nói, “Anh tức đến độ mua sạch cổ phiếu đồng hồ Lão Chung luôn.”

“Góc phải video có kí hiệu đó anh.” Giang Trì Cảnh ý vị sâu xa nói.

Lần này Lạc Hải không đáp lời ngay lập tức, dường như y đã hiểu Giang Trì Cảnh muốn nói gì. Anh gạt bỏ giọng điệu tràn đầy căm hờn, chuyển sang thở dài ca thán: “Là hình cái bóng đèn tí hon đúng không, logo hành tẩu giang hồ của thằng ranh con kia đấy.”

“Lần trước nó hack trang web của chính phủ nên mới bị túm ngay, lần này không tính là phạm pháp nên người ta mới lười điều tra thôi.” Giang Trì Cảnh dừng một chút rồi nói tiếp, “Nhưng nói cho cùng anh vẫn phải dạy cho nó hiểu, đừng có tác oai tác oái trên mạng nữa.”

“Ừ anh biết rồi.” Lạc Hải rũ mi đáp.

“Biết gì mà biết.” Hiếm khi thấy Giang Trì Cảnh mắng Lạc Hải ra mặt như thế. Bình thường anh mặc kệ chuyện của hai người họ cũng vì anh biết, bản tính Vu Quang không xấu, Lạc Hải sẽ dạy được nó thôi.

Nhưng mấy lần gần đây Trịnh Minh Dịch giao việc cho Vu Quang làm, dù là đăng bài hay video thì thằng bé đều đính logo của mình lên đó. Như vậy chứng minh Vu Quang không hề cảm thấy việc mình đang làm là điều phạm pháp.

“Em trả lại nguyên câu anh từng nói với em nhé.” Giang Trì Cảnh hờ hững bảo, “Thằng bé đang là phạm nhân đó, anh làm ơn nhớ rõ thân phận của mình.”

“Anh sẽ nói chuyện nghiêm túc lại với nó.” Lạc Hải đáp.

“Em nói rồi đó, anh mà không dạy được nó thì để em kêu Trịnh Minh Dịch dạy cho.” Giang Trì Cảnh không thương tiếc xát muối trái tim Lạc Hải, “Vu Quang chắc sẽ nghe lời thần tượng của mình hơn.”

Đây là chuyện hiển nhiên nên Lạc Hải khó chịu ra mặt, biểu cảm sa sầm ngay lập tức.

“Anh cũng từng nghĩ đến việc này rồi.” Lạc Hải cau mày đáp, “Khi nào Vu Quang ra tù thì anh sẽ để nó làm việc cho cảnh sát, dù sao cơ quan cũng đang thiếu nhân tài về mảng này.”

“Cho nó làm hacker mũ trắng à?” Nghe Lạc Hải bày tỏ kế hoạch tương lai cụ thể như thế, Giang Trì Cảnh cũng thôi không ra vẻ dọa dẫm nữa, “Vậy anh phải làm công tác tư tưởng cho nó đó.”

“Anh sẽ làm.” Lạc Hải nói.

“Vẫn câu cũ, anh mà làm không được thì em kêu Trịnh Minh Dịch làm cho.” Giang Trì Cảnh đáp.

Lạc Hải cuối cùng cũng không nhịn được nữa, y hục hặc: “Này này, cậu mê hắn ta tới vậy luôn hả? Cứ hở tí là khoe ra, anh biết Trịnh Minh Dịch giỏi giang rồi ok?”

“Anh không biết đâu.” Giang Trì Cảnh cười nhẹ, thấy Lạc Hải có vẻ sắp bực mình thật anh mới kiềm chế khóe môi đang nhướn lên.

Chiếc đồng hồ của Trịnh Minh Dịch nặng tay hơn chiếc đồng hồ Lão Chung trước đó của anh, mặt đồng hồ màu xanh sẫm tạo cảm giác khí khái mà vẫn khiêm tốn.

Giang Trì Cảnh vẫn luôn cảm thấy cổ tay trắng nõn của mình mà đeo chiếc đồng hồ mang kiểu dáng tràn đầy khí phách thế này trông có hơi lạc quẻ. Nhưng ngẫm lại thì đây là đồng hồ của Trịnh Minh Dịch, ngoài hắn ra thì anh chính là người duy nhất mà nó nên ngự trên tay.

Thấy Giang Trì Cảnh đổi sang chiếc đồng hồ hàng hiệu này, các đồng nghiệp cũng chỉ hỏi dăm ba câu chứ không thấy quá lạ lẫm, bởi chuyện anh có điều kiện gia đình khá giả gần như mọi người ở đây đều biết hết.

“Đồng hồ của em còn chưa sửa xong à?” Trịnh Minh Dịch bước tới ngồi cạnh Giang Trì Cảnh, hắn liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay anh.

“Vâng.” Giang Trì Cảnh sẽ không nói cho người nọ biết, hôm qua cửa hàng đồng hồ Lão Chung đã gửi đồng hồ về nhà anh rồi.

“Em mang đồng hồ của anh cũng đẹp đấy.” Trịnh Minh Dịch nâng cổ tay Giang Trì Cảnh lên xem, “Cơ mà mang cái này thì nên mặc âu phục, em có muốn thử phối với âu phục xem thế nào không?”

Giang Trì Cảnh rất khi mặc âu phục chỉn chu. Hồi còn làm ở tòa án anh cũng chỉ mặc quần áo công sở đơn giản chứ không khoác loại âu phục là phẳng phiu từ đầu tới chân.

Anh cũng muốn thử xem mình mà vào vai tầng lớp ưu tú trong xã hội thì sẽ trông như thế nào. Nhưng chẳng hiểu sao nghe Trịnh Minh Dịch nói như thế, anh lại hình dung mình trong dáng vẻ bị quấn cà vạt quanh mắt, áo sơ mi thì cởi ra ba cúc.

Không ổn rồi.

“Sau này rồi thử.” Giang Trì Cảnh lặng yên chuyển động trái cổ, anh thản nhiên đổi chủ đề, “Hôm nay em xem tin tức thấy Hằng Tường đã lỗ cả mấy tỷ tệ rồi, sao vẫn chưa bị phá sản thế?”

“Vì thứ sáu này mới là ngày Hằng Tường giao hàng cho bên môi giới.” Trịnh Minh Dịch lấy chuột từ tay Giang Trì Cảnh, hắn mở trang cổ phiếu của đồng hồ Lão Chung lên rồi nói tiếp, “Cổ phiếu của hãng tăng mạnh cỡ nào nhưng chỉ cần tiền chưa về túi thì nó cũng chỉ là mang tính tượng trưng mà thôi.”

Giang Trì Cảnh hiểu, điều này cũng tương tự như đi đánh bạc, chỉ cần bạn vẫn trụ lại tại sòng bài thì tiền thắng được sớm muộn gì cũng sẽ bay đi.

“Vậy là Ngô Bằng đang chờ thời lật kèo?” Giang Trì Cảnh hỏi.

“Đúng vậy.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Giờ mà thừa nhận thất bại thì Ngô Bằng phải tổn thất đến mấy tỷ, như vậy chẳng khác nào đâm một cú chí mạng cho Hằng Tường.”

“Nhưng cứ chờ như thế có khi còn bị lỗ nặng hơn.” Ở bên cạnh Trịnh Minh Dịch lâu như thế, một tay mơ trong giới chơi cổ phiếu như Giang Trì Cảnh cũng biết cách nhìn nhận thế cục, “Ngô Bằng bảo các nhà đầu tư nhỏ lẻ không có chính kiến chứ giờ ông ta có khác gì một con bạc đâu?”

“Chí phải.” Trịnh Minh Dịch cười bảo Giang Trì Cảnh, “Ngô Bằng đang đánh cược.”

“Ý anh là,” Giang Trì Cảnh hỏi dò, “Ông ta sẽ còn thua lỗ hơn nữa?”

“Tất nhiên.” Trịnh Minh Dịch nói, “Ngô Bằng hẳn cũng định bán tháo, nhưng số lượng cổ phiếu đang lưu hành vốn là cố định. Ví như em đang có trong tay toàn bộ cổ phiếu của đồng hồ Lão Chung, anh ra giá tệ, em không bán. Anh nâng lên tệ, em vẫn không bán, cuối cùng anh tăng thành tệ, em thấy hời nên định bán nhưng lúc này giá cổ phiếu cũng đã là tệ chứ không còn tệ như lúc trước.”

“Em hiểu rồi.” Giang Trì Cảnh nói, “Ý anh là Ngô Bằng định mua lại cổ phiếu để hòa vốn, nhưng đến lúc đó giá cổ phiếu lại tăng thêm nữa và kết cục là ông ta sẽ còn lỗ nặng hơn.”

“Ừa.”

“Đúng là ông ta đang đánh cược.” Giang Trì Cảnh gật gù, “Các nhà đầu tư nhỏ lẻ đang quyết giữ cổ phiếu không buông, giờ người khác muốn mua còn chẳng được nữa kìa.”

Dẫu có kẻ thừa nước đục thả câu kiếm bộn tiền nhưng nhìn chung, các nhà đầu tư nhỏ lẻ vẫn đang rất đoàn kết.

“Bởi mục tiêu hiện tại của họ không phải là đầu tư kiếm lời nữa, mà là phải ép chết Hằng Tường.” Trịnh Minh Dịch nói.

Sự thật chứng minh, chọc điên quần chúng nhân dân là chuyện vô cùng đáng sợ.

Giang Trì Cảnh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Sao anh không tung bản ghi âm của Ngô Bằng ra ngay từ đầu?”

“Phải có biến trước thì đến lúc tung ra mới tạo hiệu quả chí mạng chứ.” Trịnh Minh Dịch nói.

Ban đầu lúc giá cổ phiếu đồng hồ Lão Chung tăng vùn vụt, Ngô Bằng nhận hàng loạt cuộc phỏng vấn khiến công chúng phải chú ý. Cũng chính vì thế sau khi đoạn ghi âm được tung ra ông ta mới bị chỉ trích kịch liệt như vậy.

Giang Trì Cảnh tập mãi cũng thành quen đáp: “Anh cao tay thật.”

Hai người vừa nhàn nhã tám chuyện vừa xem cổ phiếu, chỉ một lát sau khối lượng giao dịch cổ phiếu của đồng hồ Lão Chung bỗng tăng lên, Giang Trì Cảnh quay qua bảo: “Ngô Bằng bắt đầu phản công rồi anh.”

Trước đó Trịnh Minh Dịch và Quan Vĩ từng nói, dữ liệu của một cổ phiếu có thể phản ánh rất nhiều thứ. Giang Trì Cảnh đã thấm nhuần suy nghĩ này nên ngay khi thấy cổ phiếu đồng hồ Lão Chung có dao động, anh biết Ngô Bằng đang phản kích.

Đúng lúc này Vu Quang bay vèo một phát vào thư viện rồi la to: “Thần tượng thần tượng! Phía Ngô Bằng đăng thông báo từ luật sư nói rằng file ghi âm là đồ giả.”

“Quá tốt.” Trịnh Minh Dịch khoanh tay trước ngực, hắn tựa lưng vào ghế từ tốn bảo, “Em tung video có hình ảnh của đoạn ghi âm đó lên đi.”

“Rõ ạ.” Vu Quang lại chạy biến về phòng y tế.

Vu Quang đến rồi đi như một cơn gió, Giang Trì Cảnh ngạc nhiên nhìn Trịnh Minh Dịch: “Anh còn kế hoạch B?”

“Ừa.” Trịnh Minh Dịch nhẹ nhàng đáp.

Rất rõ ràng, Trịnh Minh Dịch không chỉ có đoạn ghi âm của Ngô Bằng mà còn có video hoàn chỉnh ghi lại cảnh tượng khi ấy của Ngô Bằng. Giờ ông ta kênh kiệu đăng thông báo phủ nhận của luật sư chứ gì, để mà xem khi video có hình ảnh lên sóng xem số phận Ngô Bằng rồi sẽ đi về đâu.

Nói cách khác, ngay từ đầu Trịnh Minh Dịch không hề ra đòn chí mạng, anh chỉ dọn đường để Ngô Bằng tự đào hố chôn mình mà thôi…

Giang Trì Cảnh hơi nghiêng người, nhíu mày nhìn người bên cạnh: “Trịnh Minh Dịch, sau này chắc anh không tính kế em như thế đâu nhỉ?”

Trịnh Minh Dịch dở khóc dở cười: “Em nghĩ đi đâu vậy? Anh thương em còn không hết nữa là.”

Nghe hắn nói thế Giang Trì Cảnh cũng thấy bùi tai, nhưng anh vẫn nghiêm giọng nhắc nhở: “Cấm anh tính kế em đó nha.”

Trịnh Minh Dịch bất lực giơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng: “Vâng xin tuân lệnh bà xã đại nhân.”

Tầm nửa tiếng sau, phiên bản thứ hai của bản ghi âm giọng Ngô Bằng hôm nọ được lan truyền trên mạng.

Bối cảnh trong video là một bữa tiệc sang trọng, ngoài Ngô Bằng ra, các nhân vật dùng bữa trong buổi tiệc còn có các cán bộ cấp cao của những công ty vừa bị cơ quan chức năng sờ gáy gần đây. Toàn nhân vật vai vế lén lút gặp nhau như thế, vì mục đích gì chắc không cần nói dân tình cũng đã hiểu. Video được tung ra còn gây bão dư luận hơn cả đoạn ghi âm trước đó, thị trường đầu tư lập tức bùng nổ.

Giờ Giang Trì Cảnh đã hiểu vì sao Trịnh Minh Dịch giữ bằng chứng cho tới tận giờ phút này. Bởi chỉ sau khi đám người kia sa lưới, đoạn video này mới phát huy hiệu quả tối đa. Bằng không nó cũng ghỉ lại hình ảnh một bữa tiệc bình thường và không thể chứng minh được điều gì.

Ngoài việc chứng minh Ngô Bằng có điều mờ ám cần phải bị điều tra, video này cũng đóng vai trò quyết định trong việc hạ bệ Hằng Tường.

Trịnh Minh Dịch đã nói rồi, nắm bắt thời điểm là chuyện rất quan trọng, cùng là một thứ nhưng khi lôi ra vào những giờ khắc khác nhau thì sẽ mang đến những tác dụng khác nhau.

Giang Trì Cảnh không cảm thấy sang chấn tâm lý nữa, giờ anh chỉ chú ý đến một chuyện thôi. Bên dưới góc phải video đã không còn biểu tượng bóng đèn tí hon như video trước, xem ra Vu Quang đã chịu nghe Lạc Hải giáo huấn rồi.

Giang Trì Cảnh biết, thằng ranh con Vu Quang không dễ gì mà thay đổi ngay nên có tiến bộ thế này cũng xem như tín hiệu đáng mừng.

Văn bản của luật sư phía Ngô Bằng lập tức bị gỡ xuống, thay vào đó là tin tức gây chấn động do tài khoản chính thức của Hằng Tường đưa ra như một dấu chấm hết cho cuộc chiến không nhuốm mùi khói lửa này.

Đó là, Hằng Tường tuyên bố chính thức bị phá sản.

Giang Trì Cảnh không quá bất ngờ, còn cư dân mạng thì ra sức ăn mừng. Trịnh Minh Dịch lại càng bình tĩnh tợn, hắn nhìn Giang Trì Cảnh, thong dong nói: “Giang Giang nên chuẩn bị dép trong nhà cho anh rồi.”

Đã sống cùng nhau thì đương nhiên cần có đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Xem ra sự chuẩn bị của Giang Trì Cảnh là không hề dư thừa. Anh hơi cong khóe môi, nhẹ nhàng bảo Trịnh Minh Dịch: “Em đã chuẩn bị hết rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio