Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

chương 164: xúi quẩy giục giã

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Hai năm trước, trên giang hồ từng có một vị thần trộm.”

Một trong số những thị vệ đứng sau lưng Quý Tư Duyên lên tiếng, gã từng là người trong giang hồ, nên khẽ giải thích rõ ràng: “Vị thần trộm này thường dùng tranh vẽ để làm dấu hiệu. Nhưng xưa nay chưa từng có chuyện vẽ… khụ, mặt cười lên mai rùa.”

Minh Lễ Tầm chỉ có thể trừng người đàn ông đang cố nhịn cười, lão không hiểu vì sao người như thế này lại có thể làm hộ vệ cho Quý Tư Duyên. Người không có mắt quan sát tình huống và sắc mặt chủ tử, hơn nữa lại không biết che giấu biểu cảm, căn bản không phải là hộ vệ giỏi.

Lão nhanh chóng đem tờ giấy vẽ hình con rùa xé nát, nói với Quý Tư Duyên: “Nô tài lập tức phái người đi thăm dò.”

Quý Tư Duyên vẫn không nói gì, tên hộ vệ kia nói tiếp: “Hai năm trước, vị thần trộm này đắc tội người không thể chọc, cho nên vẫn không có ai thụ lý vụ án, dần dần thoái ẩn giang hồ, có người đồn rằng hắn bị vị đại nhân kia giết chết. Thật không ngờ, sau hai năm vắng bóng, ngày hôm nay hắn lại tái xuất giang hồ. Lần này xuống núi, cư nhiên lại vào quốc khố ăn trộm, đúng là vừa to gan, lại có kế sách hay. Nếu tin tức này truyền ra giang hồ, nhất định khiến cho khắp nơi phải xôn xao.

“…” Minh Lễ Tầm nghĩ thầm, thằng nhóc này đang tự tìm đường chết à?

Nhưng, ngoài dự đoán của lão, Quý Tư Duyên không trách tội tên hộ vệ này, trái lại còn bình tĩnh hỏi: “Biết bây giờ hắn ở đâu không?”

"Không biết." Hộ vệ kia lắc đầu, rồi nói tiếp: “Nhưng căn cứ vào tin tình báo, tên thần trộm này từng xuất hiện ở thành Nam Vân.”

Lại là thành Nam Vân!

Trên thực tế, từ khi biết những chuyện rắc rối liên tiếp xảy ra ở Tây Lăng do một tay Thủy Lung tạo ra, quốc khố bị trộm, người đầu tiên hắn ta nghĩ tới vẫn là Thủy Lung, nhưng hắn ta vẫn không có chứng cứ.

“Thật ra không chỉ có tên thần trộm này.” Ánh mắt tên hộ vệ xuyên qua, ngay cả giọng nói cũng như vậy: “Còn có nhiều người trước đây khó gặp, giờ lại xuất hiện ở thành Nam Vân. Ai kêu danh tiếng thành Nam Vân quá tốt làm chi.”

"Đúng rồi, chủ tử." Hai mắt tên hộ vệ lóe lên tia sáng, tha thiết nhìn Quý Tư Duyên: “Ngài xem có thể cho thuộc hạ nghỉ phép không? Để thuộc hạ được nghỉ ngơi vài ngày không ạ? Này, thuộc hạ nghe nói bên thành Nam Vân có ngày nghỉ, còn có tăng ca được tiền thưởng, hơn nữa ngày nghỉ lễ còn có tiết mục đặc biệt…”

“Câm miệng.” Cuối cùng, Quý Tư Duyên cũng có chút tức giận.

Hai mắt gã hộ vệ xám xịt xuống.

Bỗng nhiên, Quý Tư Duyên nói: “Ngươi muốn nghỉ phép cũng được.”

Đôi mắt gã hộ vệ sáng lên không gì sáng bằng.

Cặp mắt sáng loang loáng kia khiến Quý Tư Duyên không nhịn được có cảm giác tội lỗi, giống như hắn ta không đáp ứng gã, chính là tội ác tày trời.

Hắn ta cảm thấy vô lực, hắn ta biết cái tên này không thích hợp làm hộ vệ, nhưng ai kêu tên này có bản lĩnh cao cường làm chi.

“Điều tra sức mạnh ẩn núp ở thành Nam Vân giúp ta, ta sẽ cho ngươi được nghỉ phép.”

Mặt gã hộ vệ xoắn xuýt: “Chủ tử, cho thuộc hạ suy nghĩ một chút đi.” (Tịch Ngữ: anh này cũng cute quá chứ )

". . ." Minh Lễ Tầm mở to hai mắt nhìn. Chủ tử ra lệnh cho thuộc hạ làm việc, thuộc hạ còn muốn suy nghĩ một chút, cái này là thuộc hạ gì, hộ vệ gì?

“Có thể.” Cố tình, Quý Tư Duyên lại đáp ứng.

Ba gã hộ vệ khác đi theo phía sau hắn ta không chút nào kinh ngạc, rõ ràng đã quen với cảnh tượng này.

Quý Tư Duyên ra lệnh Minh Lễ Tầm: “Thu dọn nơi này sạch sẽ cho ta.”

“Dạ.” Minh Lễ Tầm vội vã hoàn hồn, đáp ứng.

Quý Tư Duyên hung hăng liếc quốc khố, sau đó phất tay áo rời đi.

Thân ảnh của hắn ta vừa ra khỏi cửa vào quốc khố, bỗng nhiên tên hộ vệ kì quái xuất hiện trước mặt hắn ta, dùng tay chặn một ngân châm.

Trong mờ tối, tay gã phản xạ ánh sáng lạnh, thì ra trên tay gã mang một cái bao tay có màu sắc gần giống màu da, đầu ngón tay và xương tay đều sắc bén.

Đây là một loại vũ khí xinh đẹp mà cực kì tàn nhẫn.

Giờ khắc này, những tên hộ vệ không đáng tin đã bị thay đổi, bóng người hết sức nhanh chóng vọt tới, âm thầm cùng sát thủ giao đấu.

Quý Tư Duyên khẽ híp mắt lại, có thể đánh ngang tay với Khoát Vân, thực lực tên sát thủ này không kém.

"Chủ tử!" Một tiếng kêu sợ hãi.

Lúc Quý Tư Duyên nhận ra nguy hiểm, phản ứng đã không kịp. Một thanh dao găm lạnh lẽo sượt qua mặt, máu nóng từ gì má chảy xuôi xuống, rồi đến cổ áo, vô cùng rõ ràng khiến người ta sợ hãi.

“Ha ha ha.” Tiếng cười giòn giã của cô gái vang lên, khiến người ta vui sướng. Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh --- cô gái nhỏ nhắn như hạt đậu, kéo sợi dây nhỏ thả diều, chạy trên thảo nguyên xanh biếc.

Nhưng, cảnh tượng trước mắt hiển nhiên không đẹp như ảo tưởng, một người bị bao phủ trong áo choàng màu đen, thân thể quỷ mị tới gần Quý Tư Duyên, song chủy (*) linh hoạt như rắn, trong chớp mắt liền để lại vài vết máu trên người Quý Tư Duyên.

Kẻ giết người toan tính dày vò, căn bản không có ý định giết chết hắn ta.

Nếu không, ngay lần đầu tiên, nàng ta đã cắt đứt cổ họng Quý Tư Duyên, chứ không phải gương mặt hắn ta.

Ba tên hộ vệ và Quý Tư Duyên cùng nhau bao vây Quý Tư Duyên ở bên trong, lo lắng trừng mắt nhìn sát thủ áo đen kia.

“Hì hì, đây chính là đệ nhất mỹ nam của Tây Lăng quốc à?” Nữ sát thủ cười duyên, tiếng cười lộ ra trào phúng và thất vọng: “Cái này, mắt của người Tây Lăng bị mù hết rồi à? Tiểu bạch kiểm mà cũng được coi là mỹ nam, căn bản là đàn ông giả thì có.

Chỉ cần là người đàn ông, khi bị phụ nữ châm chọc như thế đều nổi giận, Quý Tư Duyên cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt hắn ta đột nhiên sanh lãnh, sâu đậm liếc nữ sát thủ.

“Đừng có nhìn người ta như vậy, cái này sẽ làm người ta… hận không thể móc mắt của ngươi ra đấy.” Giọng nói một khắc trước còn dịu dàng, một khắc sau liền giống nhu lệ quỷ, thay đổi thất thường trong bóng đêm khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.

“Hì hì, mặc dù người ta rất muốn giết ngươi, nhưng nếu thật sự làm như vậy, người ta cũng sẽ sống không bằng chết. Cho nên, thật đáng tiếc, vì để người ta được sống thoải mái, đành khiến ngươi sống không thoải mái thôi.” Nữ sát thủ nói thật nhỏ, âm thanh lộ ra sự hưng phấn không thể giấu được.

"Độc Hạt Tử, Thúy Nương!" Khoát Vân đang giao đấu với một tên sát thủ khác, không xác định hô lên.

“Bách Nhĩ Thông Khoát Vân, không ngờ ngươi lại đi làm hộ vệ cho tên này.” Thúy Nương nhàn rỗi nói chuyện phiếm với Khoát Vân. Tiếp đó, tay không hề ngừng, chớp mắt liền vọt tới trước mặt đám Minh Lễ Tầm.

Khoát Vân than thở: “Hết cách rồi, người ngheo phải kiếm miếng ăn, muốn kiếm thêm một chút thu nhập.”

“Không nói sớm.” Thúy Nương nói: “Ta giới thiệu cho ngươi một công việc tốt, cam đoan kiếm được nhiều tiền hơn công việc hiện tại của ngươi.”

“Thật chứ? Ngươi nói thử xem.” Khoát Vân biểu hiện rất hứng thú.

Thúy Nương cười hắc hắc: “Lão nương thích giọng điệu này của ngươi, không bằng ngươi đi theo lão nương (*) làm niềm vui…”

(*) Bà đây, bà nhưng thấy để lão nương nghe hay hơn thì phải =3=

“Ta vẫn làm hộ vệ thì hơn.” Khoát Vân mang vẻ mặt chính nghĩa: “Làm người nhất định phải thành tín.”

Thúy Nương xì một tiếng khinh miệt: “Đừng trách lão nương không nhắc nhở ngươi, ngươi muốn làm hộ vệ cho người này, thì phải làm việc rất bộn nha.”

Hai người ngươi một câu, ta một câu, trò chuyện hết sức vui vẻ, người không biết còn tưởng cả hai là bạn bè lâu năm găp lại, uống rượu mua vui. Trên thực tế, cảnh tượng trước mắt nơi nào cũng nguy hiểm, một giây lơ đãng phải trả giá bằng máu hoặc tính mạng.

“Bịch bịch bịch ---” Tiếng bước chân nhanh chóng tới gần.

Mặc kệ Khoát Vân hay Minh Lễ Tầm đều thở phào nhẹ nhõm, hai tên sát thủ này đều là cao thủ, bọn họ chỉ có thể cản một lúc, nhưng không có cách nào bắt hết bọn chúng. Hiện tại có thêm người tới, chuyện này đối với bọn họ rất là tốt.

“Lấy nhiều bắt nạt ít à, thật không biết xấu hổ!” Thúy Nương cười cợt châm biếm một câu, vẻ mặt lại không nhìn ra tức giận. Thân ảnh của nàng ta nhanh chóng lui về sau, đối với người còn giao đấu với Khoát Vân hô to: “Ê, chúng ta có thể đi rồi!”

Giọng nói người này khàn khàn, nghe không đoán được bao nhiêu tuổi: “Con bò cạp háo sắc, thấy trai đẹp liền không xuống tay được? Lâu như vậy chỉ cắt hắn có bảy đao, mỗi đao đều không đụng xương, ngươi cho là ngươi đang chơi trò liếc mắt đưa tình với hắn à?”

“Phi! Hắn ta cũng xứng với danh hiệu mỹ nam à?” Thúy Nương cười nhạt: “Lão nương nhìn hắn ta liền mắc ói, hận không thể dùng một đao giải quyết hắn ta, cố tình người bến trên không cho giết, chỉ có thể tránh xa một chút để đỡ phải buồn nôn.”

Cuộc đối thoại của hai người khiến đám người Quý Tư Duyên hoảng hốt, đúng lúc này, đột nhiên Thúy Nương vẫy phi đao ra, đùng đùng xông về hướng đũng quần Quý Tư Duyên.

Quý Tư Duyên phản ứng kịp thời, nghiêng người tránh thoát, cho dù tránh được, hắn ta cũng bị dọa ra mồ hôi lạnh.

"Bắt bọn họ!" Hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn ta.

“Hì hì, ngươi cho rằng bắt bọn ta dễ lắm sao?” Thúy Nương xoắn loạn tóc rơi xuống trên vai mình, âm thanh bay lơ lửng trong bóng đêm: “Đêm nay chỉ mới bắt đầu thôi, trước đến chào hỏi các ngươi một tiếng, người kế tiếp đến không có tính tình tốt như bọn ta đâu nhá, ‘yêu thích’ ùn ùn kéo tới, Tiểu Bạch Kiểm ngươi nên cẩn thận nha.”

“Nhưngmà ngươi yên tâm, bọn họ không phải tới để giết ngươi, bởi vì cái chết đối với ngươi mà nói… rất thoải mái.”

Thân ảnh hai người qua lại cấp tốc như thoi đưa, rất nhanh liền ẩn nấp trong bóng đêm, làm người ta hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ. Sau đó, chỉ còn lại âm thanh khàn khàn của nam sát thủ, trong giọng nói lộ chút đồng tình…

“Ai bảo hắn ta chọc ai không chọc, lại chọc trúng người phi thường không nên chọc.”

Một đám binh sĩ trang bị chỉnh tề đi tới, chỉ nhìn thấy đám người Quý Tư Duyên, chẳng thấy bóng dáng sát thủ đâu, bọn họ liền biết mình đến chậm, lập tức quỳ xuống nhận tội với Quý Tư Duyên.

Quý Tư Duyên đưa tay chà lau máu trên mặt mình, phất tay cho bọn họ lui xuống.

Minh Lễ Tầm lấy khăn tay ra đưa cho hắn ta.

Quý Tư Duyên cũng không nhận, ánh mắt mờ mịt nhìn phương hướng hai tên sát thủ rời đi. (Tịch Ngữ: ta nghĩ hai người này là do anh Cực phái tới.)

Đắc tội ai?

Người mà bọn họ nói là kẻ nào? Chẳng lẽ là Bạch Thủy Lung?

Nhưng, làm sao Bạch Thủy Lung có thế lực lợi hại như vậy?

“Xong rồi, xong rồi, mệt chết được, mệt chết mất!” Khoát Vân la hét, khóc lóc kể lể: “Chủ tử, nếu không ngày mai ngươi đi đâu đó trốn vài ngày đi? Không được, chỉ sợ trốn không được, thật là đau đầu!” (Tịch Ngữ: ta cũng đau đầu !_!)

“Bọn họ rất lợi hại sao?” Quý Tư Duyên xem nhẹ hành vi khuếch trương của gã, một châm liền thấy máu, nói ngay trọng điểm.

“Độc Hạt Tử, còn người đàn ông kia thì không biết. Nhưng người được Độc Hạt Tử công nhận là nhân vật lợi hại, người này tuyệt đối là cao thủ hạng nhất, nghe lời nàng ta nói, cái này… hình như không chỉ có một.” Càng nói càng đau đầu, Khoát Vân vỗ vỗ đầu, hỏi Quý Tư Duyên: “Chủ tử, rốt cuộc ngươi đắc tội với ai vậy?”

“Ngươi không biết, sao ta biết được.” Những người gần đây Quý Tư Duyên đắc tội, Khoát Vân cũng biết rõ ràng.

“Aiz, xem ra không có ngày nghỉ rồi.” Khoát Vân thấp giọng lầm bầm.

Quý Tư Duyên nhìn gã, trong lòng thở dài một hơi. Có Khoát Vân ở đây, hắn ta có thể yên tâm hơn.

Một đêm này, đúng như Độc Hạt Tử nói, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

Tây Lăng càng ngày càng loạn, dân chúng chưa đến nỗi lầm than, nhưng bầu không khí trở nên xấu đi, cùng với lòng người thay đổi.

Trong mắt dân chúng Tây Lăng, cuộc sống của bọn họ biến thành như thế này, đều do Lâu Dương gây ra. Nếu Lâu Dương không xâm lược vào quốc gia của bọn họ, bọn họ nhất định đang an cư lập nghiệp.

Lâu Dương xâm lược thâu tóm quốc gia của bọn họ, nhưng lại không thể cho bọn họ cuộc sống yên ả, khiến hận ý trong lòng bọn họ càng giày đặc.

Không biết từ lúc nào, dân chúng Tây Lăng dần dần xây dựng dân quân, nhiều lần công kích đến hoàng thành, có ý muốn đoạt lại tổ quốc.

Nhưng nói đến tình hình thực tế của dân chúng Tây Lăng, đặc biệt là bên phía Quý Tư Duyên. So với nỗi thống khổ của dân chúng, nỗi khổ của hắn ta cũng không nhỏ, thậm chí là lớn hơn.

Minh Lễ Tầm chính là một trong những người nhìn hắn ta biến hóa.

Ngày hôm đó, Minh Lễ Tầm bưng thuốc bổ đến ngự thư phòng như thường lệ, liếc nhìn người đàn ông tiều tụy, chau mày ngồi trước án kỷ, trong lòng không khỏi thở dài.

Ngắn ngủi vài ngày, Quý Tư Duyên giống như già đi vài tuổi.

Da thịt trắng nõn như ngọc nay đã thay bằng xanh xao tiều tụy, vành mắt thâm đen không thể nào che giấu được, ba vết sẹo hồng nhạt vẫn chưa phai đi, tóc dài ngắn không đồng đều, nhìn rất lộn xộn. May mắn diện mạo hắn ta tạm được, cho nên dù có mang hình tượng này cũng không khiến người ta chán ghét.

Ánh mắt Minh Lễ Tầm lại đảo qua người hắn ta vài lần, nhìn tay trái rũ xuống không nhúc nhích của hắn ta mà thở dài.

Lão biết, tay trái của Quý Tư Duyên đã tàn phế, ngón áp út và phần đầu các khớp ngón tay đều bị nghiền nát, khiến cho đầu ngón tay mềm nhũn như cây gậy th*t.

Mỗi lần Quý Tư Duyên nhìn tay trái mình, đều lộ ra vẻ mặt chán ghét và đau khổ.

Thân thể hắn ta được gói trong lớp cẩm y hoa phục, che giấu thảm hại bên dưới, vết thương ngang dọc xen kẽ, cộng thêm thuốc độc làm người ta đau khổ nhưng không thể diễn tả.

Khoát Vân đã không còn hầu hạ bên người hắn ta, bởi vì bản lãnh của gã không thể đỡ được từng đợt lại từng đợt người đến giày vò Quý Tư Duyên, gã đã đi thành Nam Vân, mong muốn tìm Thủy Lung nói chuyện. Đồng thời, muốn tìm giải dược cho Quý Tư Duyên, cùng với nhiều tin tình báo hơn.

Thành Nam Vân không có biên giới và phạm vi thân phận, các quốc gia tụ tập ở đây cũng rất đặc biệt, cũng tụ tập nhiều chuyện kì lạ, hàng hóa lưu động khiến người ta không thể tưởng tượng được.

Chẳng biết từ bao giờ, mọi người bắt đầu ỷ lại và tin tưởng thành Nam Vân, có gì cần đều chạy đến thành Nam Vân.

Minh Lễ Tầm thu hồi suy nghĩ của mình, đem canh bổ đặt lên bàn, khuyên nhủ Quý Tư Duyên: “Điện hạ, nghỉ ngơi một chút đi.”

Quý Tư Duyên buông bút lông, liếc nhìn cái chén men sứ màu xanh.

Minh Lễ Tầm mở nắp đậy, mùi hương thơm ngát lập tức xông ra: “Đã cho người nếm thử rồi ạ.”

Đuôi lông mày Quý Tư Duyên giãn ra.

Mấy ngày nay, đúng là khoảng thời gian hắn ta sống khó khăn nhất, so với lúc phải sống giả tạo còn cực khổ hơn. Ít nhất khi đó, hắn ta còn có năng lực phản kháng, mấy ngày nay để cho hắn ta phát hiện, hắn ta vô năng cỡ nào.

Lúc đi ngủ, bất cứ lúc nào cũng có một người nhảy ra, giống như muốn lấy đi mạng hắn ta, cố tình lại không làm vậy. Mục đích đơn thuần chỉ là hù dọa hắn ta thôi.

Lúc ăn cơm, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn sâu hoặc là độc, làm hắn nôn muốn chết, khiến hắn chịu đựng nỗi thống khổ khi độc phát.

Lúc đang làm việc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta đánh xỉu, sau đó bị lột quần áo, vứt trên đường lớn, để mọi người vây xem.

Lúc nghỉ ngơi, . . .

Nói chung, hắn ta không thể kết thúc mọi tai vạ xảy ra trên người mình, mặc kệ hắn ta bố trí bao nhiêu người bảo vệ, mặc kệ hắn ta cẩn thận cỡ nào, sau cùng, người ta vẫn thực hiện được ý đồ. Tinh thần và thân thể hắn ta cùng bị giày vò.

Đôi khi, hắn ta có suy nghĩ cam chịu --- Tự sát!

Một khắc kế tiếp, hắn ta khinh bỉ suy nghĩ yếu đuối của mình.

Hắn ta luôn cảm thấy, tự sát là hành động hèn nhát, hắn ta không muốn làm kẻ hèn nhát, trốn tránh mọi thứ.

Uống xong nước canh ấm áp, cả người hắn ta cũng ấm lên. Quý Tư Duyên hơi híp mắt, trước kia hắn ta chưa từng nghĩ, uống một chén canh lại là chuyện hạnh phúc như thế.

Minh Lễ Tầm lại rót thêm một chén, lúc Quý Tư Duyên định uống tiếp, bỗng nhiên, nhìn xuyên qua nước canh thấy bóng ngược của mặt quỷ.

Tóc gáy của hắn ta dựng đứng lên, đột nhiên ngửa đầu nhìn xà nhà, không thấy một ai.

"Điện hạ?" Minh Lễ Tầm cả kinh, nhìn theo tầm mắt của hắn ta, cũng chẳng thấy gì hết.

Lòng bàn tay phải của Quý Tư Duyên ướt đẫm, nặng nề hít thở một hơi, đem chén canh chuyển qua một bên, tỏ vẻ không muốn uống nữa.

“Hoàn toàn không có cách diệt trừ ôn dịch ở trong thành sao?”

“Dạ.” Minh Lễ Tầm đáp: “Căn cứ vào điều tra, ôn dịch này là từ phủ quốc công truyền ra, người đáng nghi ngờ nhất chính là Chu Giáng Tử, nhưng từ lâu đã không có tin tức của ả, đến nay vẫn không có tin gì.” Dừng một lát, lão nói tiếp: “Người cuối cùng tiếp xúc với phủ quốc công là Bạch Thủy Lung.”

Quý Tư Duyên nói: “Ta và ngươi đều biết, ôn dịch là do thái hậu và người ngoài hợp tác tạo thành, Bạch Thủy Lung không có lí do…”

Minh Lễ Tầm nói: “Ý của nô tài chính là, có lẽ từ đầu Bạch Thủy Lung đã điều tra được mọi chuyện, nên mới cướp Chu Giáng Tử đi, giữ kín phương pháp giải dược bệnh ôn dịch, đang có ý định trả thù.”

“…” Lí do này, thật sự không phải không có khả năng.

"Bạch Thủy Lung, lại Bạch Thủy Lung." Quý Tư Duyên xoa huyệt thái dương.

Tại sao ngày trước hắn ta không phát hiện, người phụ nữ này khó đối phó đến vậy chứ, lại còn rất phiền phức.

Một khi trêu chọc nàng, liền chọc ra một thân hôi tanh, muốn rửa cũng rửa không sạch.

“Điện hạ… Trận ôn dịch này truyền nhiễm rất mạnh, nếu như không can thiệp kịp lúc…” Minh Lễ Tầm khổ sở nói.

Quý Tư Duyên nhíu nói: “Bắt những người bị ôn dịch đem cách lý hết đi, sau đó nên làm như thế nào, ngươi tự hiểu rõ.”

“… Dạ.” Dùng lửa đem những người đó thiêu sống.

Minh Lễ Tầm rũ mắt xuống, thầm nghĩ… Đây đúng là tạo nghiệp chướng.

Lúc này, ngoài xa khơi có một con thuyền chậm rãi chạy, ở trên thuyền có một cái rương lớn.

Trên boong thuyền, một lão mặc đồ bó sát người, đầu đội một cái nón tròn, ngồi trên côn gỗ, hai chân bắt chéo, gương mặt cười như tên trộm: “Ha ha, ta nói với các ngươi, ta cứ như vậy… Cứ như thế, sưu sưu vèo vèo liền tiến vào hoàng cung, sau đó, chính là dùng cái này, dễ dàng mở cửa quốc khố…”

Xung quanh lão có mấy tên thanh niên ngồi xổm, vẻ mặt đầy thích thú nhìn lão.

Được nhiều người nhìn chăm chú như vậy, lão càng thêm đắc chí, lớn tiếng khen ngợi chiến tích của mình: “Quốc khố của Tây Lăng, thực con mẹ nó… Nghèo! Ngay cả nhà kho của thành Nam Vân của chúng ta cũng không bằng, lão tử nhìn không vừa mắt, vứt trên mặt đất liền té…”

Một thiếu niên khẽ hừ: “Cái gì mà thành Nam Vân của chúng ta, ngài còn chưa phải là người của thành Nam Vân đâu, ngay cả giấy chứng minh cũng không có!”

“Phi phi phi, nói cái gì vậy.” Lão đắc ý nói: “Thành chủ nhỏ đã đồng ý với ta, chỉ cần ta làm xong chuyện này, liền cấp giấy chứng nhận và thẻ căn cước cho ta!!”

Hết chương 164

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio