Không đợi Tiểu Phàm kịp đáp lời, lão thái hậu đã nghiêng đầu quát: “Hoàng nhi, Phật tu khổ hạnh, ăn chay thanh đạm, chiếc áo cà sa này đại biểu cho Phật pháp cao thâm, sao có thể dùng mắt thường để đánh giá như vậy.”
“Ơ . . .” Thiên Thịnh Đế hổ thẹn ho nhẹ vài tiếng: “Là ánh mắt của trẫm kém cỏi, là ánh mắt của trẫm kém cỏi . . .” Sau đó ông vội vã trả lại ‘bảo bối’ cho lão thái hậu.
Lão thái hậu vui vẻ nhìn Tiểu Phàm, sau đó lại quay đầu nhìn Thiên Thịnh Đế, nói: “Con có nhiều con cháu như vậy mà còn không bằng một đứa con của Ân Tịch Ly, hoàng thượng, con rảnh rỗi thì cũng nên dạy bảo lại đám hoàng tử của mình đi, nhiều người như vậy mà chẳng ai hiểu chuyện bằng một đứa trẻ, thật là mất mặt hoàng thất mà!”
“Mẫu hậu nói rất đúng.” Thiên Thịnh Đế xấu hổ gật đầu, trong lòng cũng hoàn toàn im lặng, không ngờ mình lại bị lão thái hậu quở trách, dù sao ông cũng là hoàng đế, vậy mà lại bị quở trách ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, thật là xấu hổ mà . . . .
Nhưng cũng vì được lão thái hậu tôn sùng như thế mà cái tên Tiểu Phàm lại một lần nữa lan truyền khắp mọi ngóc ngách trong kinh thành, thậm chí còn truyền đi khắp nơi, bây giờ ai ai cũng biết, tiểu thế tử Ly vương phủ là thần đồng, là thiên tài trăm năm khó gặp. . . .
Ân Tịch Ly kiêu ngạo nhìn con trai của mình, trong lòng đắc ý vô vàn, không khỏi cảm ơn Hạ Thiên một lần nữa vì đã sinh cho hắn một đứa con trai như vậy.
Chỉ là, nếu hắn biết rõ, một triệu lượng bạc hắn cho nàng ‘mượn’ để chuẩn bị lễ vật cho thái hậu, kết quả là nàng chỉ đem một mớ vải vụn vá thành chiếc ‘áo cà sa’, không những chẳng tốn một cắc bạc mà còn có thể được thái hậu xem là bảo bối, liệu có khi nào hắn sẽ tức giận đến thổ huyết hay không?
Yến hội lại một lần nữa trở nên sôi nổi, tối nay Hạ Thiên đã uống không ít nước trà, đột nhiên cảm thấy muốn đi nhà xí, vì vậy liền hỏi Ân Tịch Ly nhà xí nằm ở chỗ nào.
“Để ta đưa nàng đi.” Hoàng cung này rất lớn, Hạ Thiên không thường xuyên vào trong này, Ân Tịch Ly lo nàng sẽ bị lạc.
Hạ Thiên vội vàng nói: “Làm ơn đi, ta chỉ là đi nhà xí thôi mà, chàng đi theo làm cái gì chứ? Gọi đại một cung nữ nào đó dẫn ta đi là được rồi.”
Ân Tịch Ly ngẫm thấy cũng đúng, vì vậy bèn gọi một cung nữ tới dẫn nàng đi nhà xí.
Nhà xí trong hoàng cung nằm ở một nơi vắng vẻ, Hạ Thiên đi theo phía sau cung nữ, vừa đi vừa nhìn xung quanh, không khỏi cảm thán trong lòng, hoàng cung quả thực rất lớn.
Đang mải nghĩ ngợi, đột nhiên nàng cảm thấy sau lưng u ám, một luồng gió lạnh thổi qua, vẻ mặt của cung nữ dẫn đường bỗng trở nên dữ tợn, nàng ta vươn tay đánh lên cổ Hạ Thiên, Hạ Thiên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm rồi ngất lịm.
Yến hội vẫn tiếp tục, Tiểu Phàm ngồi lẫn trong đám Ân Dã Thần và Ân Tử Dương, chơi đùa vui vẻ, khóe miệng Ân Dã Thần khẽ cong lên, ánh mắt nhìn Tiểu Phàm và Ân Tử Dương chơi đùa nhưng khóe mắt lại như có như không liếc về phía Nhậm Diệc đang ngồi cách đó không xa.
Sau khi biết được thân phận của mình, hắn đối với Nhậm Diệc cũng không còn chút địch ý nào nữa, tất cả mọi thứ mà hắn có được ngày hôm nay đều là của Nhậm Diệc, hắn không trách Nhậm Diệc căm thù mình như vậy, nếu như sau này thân phận có thay đổi, hắn cũng sẽ đối đãi với Nhậm Diệc như bình thường.
“Tiểu thế tử, tiểu thế tử.” Lúc này, một cung nữ đi tới nói với Tiểu Phàm: “Tiểu thế tử, mẫu thân của ngài nói ngài tới Quỳnh Hoa viện một chuyến, nói là muốn cho ngài một sự bất ngờ.”
“Hả? Mẫu thân chạy tới đó lúc nào vậy?” Tiểu Phàm cũng thường hay đến Quỳnh Hoa viện, bé quay đầu liếc nhìn phụ vương, quả nhiên là không nhìn thấy mẫu thân, bé không khỏi nhíu mày: “Mẫu thân thiệt là, lại thích chơi trò thần thần bí bí với người ta!”
“Haha, hay là để ta đưa đệ đi, xem thử mẫu thân của đệ muốn chơi trò gì đây.” Ân Tử Dương nhéo mũi Tiểu Phàm, cười nói.
“Vậy cũng được, chúng ta đi, tam ca, bọn đệ sẽ về ngay thôi!”
Ân Dã Thần khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Trời tối, chú ý nhìn đường, cẩn thận kẻo ngã.”
“Đệ biết rồi, tam ca!”
Ân Tử Dương và Tiểu Phàm theo sau cung nữ kia, đi về phía Quỳnh Hoa viện.
Cách đó không xa, Nhậm Diệc đang ngồi một mình trong góc, thấy Ân Tử Dương và Tiểu Phàm rời đi thì không khỏi nhíu mày, hắn nhàn nhạt liếc nhìn cung nữ đi trước, đôi mắt chợt nhíu lại, đây không phải là cung nữ khi nãy vừa dẫn Hạ Thiên rời đi sao?
Chẳng lẽ tiểu Thiên Thiên lại muốn giở trò gì à? Nhậm Diệc ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy rất có thể là như vậy, lại liếc nhìn đám bá quan văn võ, thấy mình cứ nhàm chán ngồi đây, chi bằng đi theo bọn họ góp vui.
Nghĩ vậy, hắn lặng lẽ rời khỏi yến hội, đi về phía Ân Tử Dương và Tiểu Phàm vừa đi.
Quỳnh Hoa viện.
Dưới sự dẫn đường của cung nữ, Ân Tử Dương và Tiểu Phàm vừa tiến vào Quỳnh Hoa viện, lại lập tức giống như là trông thấy điều gì kinh khủng, vội vã hét lên.
“Mẫu thân!”
“Hạ thần y!”
Hạ Thiên đang ngồi trên ghế, hai tay hai chân đều bị trói chặt, miệng bị nhét một miếng vải bố, không thể lên tiếng, chỉ có ánh mắt là toát ra sự lo lắng nồng đậm, xung quanh chiếc ghế nàng ngồi toàn là thuốc nổ!
Sắc mặt của Ân Tử Dương và Tiểu Phàm tái mét, vừa định tới gần Hạ Thiên thì lại lập tức ngừng lại, đống thuốc nổ này, chỉ cần không cẩn thận một chút thì cả Quỳnh Hoa viện sẽ nổ tung, còn bọn họ chỉ e là sẽ tan xương nát thịt!
“Mẫu thân! Mẫu thân! Sao lại thế này? Ai trói mẫu thân vậy?” Tiểu Phàm hoảng hốt, tay chân luống cuống, mẫu thân chính là tất cả lẽ sống của bé, nếu mẫu thân có mệnh hệ gì, bé sẽ không thể nào chịu đựng nổi.
Hạ Thiên vội vàng lắc đầu, dường như muốn nói với Tiểu Phàm rằng nàng không có việc gì, nhưng lại không thể nói một câu, miếng vải nhét trong miệng thật sự rất chặt.
“Haha. . .” Đột nhiên, một tiếng cười điên cuồng vang lên, một người toàn thân khoác áo choàng bước ra, áo choàng rộng thùng thình không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng giọng nói lại cực kỳ quen tai.
Đôi mắt của Hạ Thiên đột nhiên mở to, giống như đã biết người khoác áo choàng là ai, nàng hung hăng trừng mắt nhìn ả ta!
“Ngươi là ai?” Ân Tử Dương cảnh giác nhìn ả, toàn thân nổi lên sự đề phòng.
Tiểu Phàm vừa trông thấy ả thì đã muốn xông tới: “Ngươi là ai? Mau thả mẫu thân của ta ra! Mau thả mẫu thân của ta ra, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi!”
“Hừ!” Ả ta hừ lạnh một tiếng: “Không khách khí với ta? Sắp chết đến nơi mà còn ngông cuồng!”
Không sai! Cái giọng nói này, cái giọng nói này Hạ Thiên vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên! Đây là Hướng Linh Lung!
Đây chắc chắn là Hướng Linh Lung! Không ngờ nàng ta vẫn chưa chết, lại còn trở về vương triều Vũ Trinh, trong lòng Hạ Thiên cảm thấy bất an, Hướng Linh Lung tàn nhẫn và độc ác thế nào, nàng đã được chứng kiến, nàng bị thương cũng không sao, nhưng nếu Tiểu Phàm xảy ra chuyện thì . . . .
Hạ Thiên đoán không sai, ả ta chính xác là Hướng Linh Lung, sau khi bị đưa đi hòa thân, tam vương gia của Hoằng Việt quốc phát hiện thân thể của ả ta không còn trong sạch, đem ả ta nhốt vào lãnh cung, sống không bằng chết, về sau may mắn có cơ hội, sử dụng thuốc nổ giả chết để trốn thoát, ả ta biết chắc tin tức mình chết sẽ truyền đến vương triều Vũ Trinh, vậy nên ả ta cũng không vội quay trở về mà ở lại Hoằng Việt quốc để mở rộng thế lực của mình.
Ả ta dùng chính thân thể tàn tạ của mình lấy lòng tên trùm đạo tặc, chiếm được sự sủng ái của hắn, cuối cùng dưỡng thương thật tốt, sau đó từng bước từng bước sắp đặt, xâm chiếm cả một đám cường đạo, còn ép cái tên cầm đầu đám cường đạo kia phải truyền hết võ công cho ả ta, lại còn uống không biết bao nhiêu dược phẩm tăng cường nội lực, lúc này ả ta mới trở về vương triều Vũ Trinh, ả ta muốn trả thù! Trả thù tất cả mọi người đã khiến ả ta trở nên như vậy! Bất kể là Ân Dã Thần, Ân Tịch Ly hay là Hạ Thiên! Ả ta đều muốn bọn họ sống không bằng chết!
“Tiểu Phàm!” Ân Tử Dương vội vàng kéo Tiểu Phàm lại: “Không nên kích động!”
“Nói mau, rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?” Ân Tử Dương dần lấy lại bình tĩnh, có thể đối phương đã trà trộn vào hoàng cung, nhất định là có đồng bọn trong ứng ngoài hợp, bây giờ rõ ràng không phải là thời điểm để có thể kích động.
“Haha, người chết vĩnh viễn sẽ không tiết lộ bí mật, ta sẽ cho đám người sắp chết các ngươi được biết rõ!” Hướng Linh Lung vỗ tay hai cái, cất giọng nói: “Nhàn phi nương nương, ngươi có thể ra rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Nhàn quý phi mặc quần áo thêu hoa bước vào Quỳnh Hoa viện, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.
“Là ngươi sao, cái bà lão này! Mụ phù thủy khốn kiếp! Mau thả mẫu thân của ta ra!” Vừa trông thấy Nhàn phi, Tiểu Phàm lập tức nổi điên.
Trong mắt Ân Tử Dương cũng tràn ngập sự khó tin: “Người. . . Mẫu phi . . . Sao lại là người . . .” Hắn ngàn vạn lần không thể ngờ, đó lại là mẫu phi của mình . . .
Tuy hắn không phải là con ruột của nàng ta, nhưng dù gì cũng là đứa trẻ mà nàng ta nuôi nấng gần hai mươi năm, chẳng lẽ ngay cả một chút tình cảm, nàng ta cũng không có sao?
“Câm mồm! Bổn cung không phải là mẫu phi của cái thứ tạp chủng như ngươi!” Nhàn phi lạnh mặt nói, ánh mắt lúc nhìn vào Ân Tử Dương không hề mang theo một chút cảm tình, nàng ta nói với Hướng Linh Lung: “Đúng lúc tên tạp chủng này cũng ở đây, ngươi hãy giết luôn một thể đi, đỡ mất công bổn cung phải ra tay lần nữa.”
“Vì sao. . .” Ánh mắt Ân Dã Thần tràn đầy bi thương, vì sao lại chán ghét hắn như vậy? Hắn không hiểu, thật sự không hiểu, vì sao nàng ta tốt với tam ca như thế, vậy mà lại chán ghét hắn?
Vừa thấy vẻ mặt hoảng hốt của Ân Tử Dương, ánh mắt của Nhàn phi lóe lên, nàng ta liếc nhìn Hướng Linh Lung, Hướng Linh Lung lập tức hiểu ý, thanh kiếm trong tay lóe lên một cái, trong nháy mắt vọt về phía Ân Tử Dương!
“Thất ca cẩn thận!” Tiểu Phàm kinh hãi thét lên một tiếng!
Nhưng người khoác áo choàng đã tới quá gần Ân Tử Dương, hơn nữa Ân Tử Dương lại đang bị sự xuất hiện của Nhàn phi làm cho tâm thần nhiễu loạn, không thể tập trung, đợi đến khi hắn hồi thần lại thì thanh kiếm đã ở trước mặt hắn, muốn trốn cũng không kịp nữa.
“Tử Dương!”
“Tử Dương!”
Đúng lúc này, hai tiếng kêu gấp gáp vang lên, Hướng Linh Lung cảm thấy cánh tay tê rần, thanh kiếm đang nhắm thẳng vào người Ân Tử Dương bị chệch hướng, cùng lúc này, một luồng khí lực mạnh mẽ ập tới, đánh bay ả ta về phía sau.
Hướng Linh Lung không thể buông tha thời cơ tốt nhất để công kích Ân Tử Dương, ả ta vội vàng nghiêng người tránh thoát, cùng lúc đó, hai bóng người đồng thời xuất hiện bên cạnh Ân Tử Dương và Tiểu Phàm.
Là Ân Dã Thần và Nhậm Diệc!
Sau khi Nhậm Diệc đi theo bọn họ thì lại mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, đặc biệt là lúc nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Tiểu Phàm, hắn mới biết Hạ Thiên đã xảy ra chuyện, bởi vậy hắn chỉ có thể ẩn nấp ở bên ngoài để quan sát sự tình.
Cùng lúc đó, Ân Dã Thần trông thấy Nhậm Diệc rời đi, hắn cảm thấy mình và Nhậm Diệc cần phải nói chuyện một chút, đối với mọi chuyện từ nay về sau, Ân Dã Thần sẽ đem tất cả trả lại cho hắn, nhìn thấy hắn một mình rời đi, Ân Dã Thần cũng đi theo, vậy nên mới trông thấy cảnh này.
“Sư phụ! Tam ca!” Vừa thấy bọn họ, Tiểu Phàm nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại vội vàng níu chặt Ân Tử Dương, lo lắng hỏi: “Thất ca, huynh không sao chứ?” Bé rất sợ thất ca sẽ như lần trước, bởi vì cứu mình mà chịu tổn thương.
Hạ Thiên cũng yên lòng, Nhậm Diệc và Ân Dã Thần có võ công cao cường, chắc là sẽ ứng phó được với Hướng Linh Lung. Chỉ là. . . Nàng lặng lẽ nhìn đống thuốc nổ bên cạnh mình, trong lòng mãnh liệt bất an.
“Lại là ngươi!” Nhàn phi vừa trông thấy Nhậm Diệc thì lại cảm thấy tức giận!
Nhậm Diệc chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, sau đó đi đến bên cạnh Hạ Thiên.
“Đứng lại!” Hướng Linh Lung cười hung ác: “Nếu ngươi dám đến gần nàng ta, ta sẽ lập tức khiến cho nàng ta tan xương nát thịt!”
Nhậm Diệc đột nhiên dừng lại, lúc này mới phát hiện xung quanh Hạ Thiên đều là thuốc nổ! Khuôn mặt hắn đột nhiên biến sắc, quay đầu hung hăng nhìn chằm chằm vào Hướng Linh Lung, trong mắt tràn ngập sát khí.
Lúc này, chả biết Hạ Thiên lấy khí lực ở đâu, phun ra miếng vải bố trong miệng, hô to: “Dã Thần! Nàng ta là Hướng Linh Lung!”
Nghe vậy, ánh mắt của Ân Dã Thần đột nhiên chuyển về phía Hướng Linh Lung, Hướng Linh Lung lập tức lui về sau một bước, khuôn mặt bên dưới áo choàng lộ vẻ kinh hãi, nhưng sau đó lại lập tức nở nụ cười lạnh: “Đúng, chính là ta!”
Nếu đã bị nhận ra, ả ta cũng không cần phải che giấu nữa, vậy nên ả ta lập tức vung tay kéo áo choàng, để lộ ra khuôn mặt giống Hạ Thiên như đúc: “Không ngờ ta đã che giấu như vậy mà vẫn bị ngươi nhận ra, haha!”
Tiểu Phàm nhíu mày trừng mắt nhìn Hướng Linh Lung, đây là nữ nhân khốn kiếp mà mẫu thân đã từng nhắc tới sao? Quả nhiên là rất khốn kiếp! Làm sao lại có thể giống mẫu thân y như đúc được?
Ân Dã Thần cũng không ngờ rằng người này lại là Hướng Linh Lung, trong giọng nói đạm mạc lại có chút dao động: “Không ngờ ngươi vẫn chưa chết.”
“Đương nhiên là ta sẽ không chết!” Hướng Linh Lung đột nhiên cười điên cuồng: “Nàng ta chưa chết thì sao ta có thể chết?! Từ ngày đặt chân sang Hoằng Việt quốc, ta đã thề, nếu như ta có thể sống sót trở về, ta nhất định phải đem xương cốt của các ngươi nghiền thành tro!”
Ả ta cười ha hả, trên tay đột nhiên lóe lên một đốm thuốc nổ, sáng rực và nóng hổi, thế nhưng trong lòng mọi người đều cảm thấy lạnh buốt.
Chỉ cần thuốc nổ này rơi xuống thì bọn họ sẽ tan xương nát thịt!
Nhậm Diệc đột nhiên đẩy Tiểu Phàm và Ân Tử Dương về phía Ân Dã Thần, lạnh lùng nói: “Ngươi đưa bọn họ ra ngoài trước đi.”
Ân Dã Thần nhíu mày, cũng không hề động đậy, chỉ nói: “Ta ở lại cứu nàng ấy, ngươi đưa bọn họ ra ngoài trước đi.”
“Ta ở lại!” Nhậm Diệc đảo mắt nhìn hắn, ánh mắt âm trầm mà tàn khốc.
“Không ai có thể ra lệnh cho ta!” Ân Dã Thần cũng không hề yếu thế.
Tiểu Phàm và Ân Tử Dương nhìn nhau, cả hai đều không lên tiếng, bọn họ đều hiểu, bọn họ quá yếu, nếu còn ở lại đây thì nhất định sẽ gây cản trở, bọn họ âm thầm quyết định trong lòng, từ nay về sau nhất định phải trở nên mạnh hơn, không thể để liên lụy đến bất kỳ người nào!
Ân Dã Thần đột nhiên hạ giọng, chậm rãi nói: “Ngươi là ca ca của Tử Dương, là sư phụ của Tiểu Phàm, ngươi phải bảo vệ bọn họ.”
Còn hắn không là ai cả, hắn chỉ cần có thể cứu được Hạ Thiên, cho dù có phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Nhậm Diệc lại lạnh lùng cười: “Chính vì ta là ca ca của Tử Dương cho nên ta càng phải ở lại, ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào đã hãm hại Ninh phi, mẫu thân của ta năm đó, kể cả Nhàn quý phi trước mắt!”