Trong lúc công chúa nào đó và Vương gia nào đó nói chuyện, ba người Tiểu Vũ lại bị mời ra một cách nhẹ nhàng. Vì thế, mỗ Vũ rất buốn bực! Nghĩ ràng có phải người nhà của bọn họ đều có tật xấu hay không? Như thế nào lại thích ở chung với nhau chứ? A!? Chẳng lẽ không sợ người khác sẽ hiểu lầm chuyện gì đó ! A?!
Tiểu Bạch không để ý tới căn bệnh động kinh tạm thời của nàng, mở miệng nói: “ Chúng ta đi ra ngoài xem xét bốn phía của cung điện đi!”
“Nhìn xem? Nhìn cái gì vậy?! Có cái gì đẹp sao? Xem bức tường cao, hay xem chuyện? Muốn ta xuống dưới lấy hai cục gạch để ngươi đem về nhà làm vật lưu niệm hay không?” Tiểu Vũ tức giận quát hắn, sắc mặt cực kỷ không tốt.
Tiểu Hắc thấy dáng vẻ kia của nàng, quan tâm hỏi nàng có phải không thoải mái hay không, hay là bị bệnh? Mỗ Bạch không để ý chút nào, ngược lại là đảo cặp mắt trắng dã, nói thầm trong lòng:
Ngươi cũng biết khó chịu? Sớm biết bây giờ như vậy thì lúc trước đừng làm! ! Làm một Diêm Hậu tốt đẹp ở Địa phủ không phải tốt hơn sao? Không nên bày trò nhảy vào vòng luân hồi gì đó để xuyên qua! Được rồi! Ngươi nhảy vào cũng không sao, diêm Vương đại nhân cũng làm liều đi theo ngươi! Bây giờ ở trên hai huynh đệ bọn họ còn có Tiểu Thôi nào đó còn thảm hơn! Người khổ nhất chắc là Chung lão đại rồi! Hiện tại địa phủ chỉ còn mình hắn canh gát! Không chỉ có quỷ lớn quỷ nhỏ, còn thường xuyên bị Mạnh Bà tra tấn. Ai…Tất cả muốn chết tâm có được hay không?
Tưởng quy tưởng, hận quy hận. Ai biểu ngươi làm cho lão đại của nhân gian thích chứ! Đừng nói là nhảy dòng chảy luân hồi, dù là nhảy vào dòng chảy của súc sinh, đoán chừng Diêm Vương nào đó cũng lập tức nhảy xuống! Lão đại nói rất đúng, Vũ nha đầu nếu như không gây rối, vậy thì sẽ không phải là Vũ nha đầu! Nếu thực sự có một ngày nàng an phận làm chủ tử nhỏ ở nhà, đoán chừng là thời kì xuối khi xã hội suy tàn cũng cách không xa….
“Không phải xem bức tường cao, cũng không phải xem chuyên! Mà nhìn xem đem này con quỹ kia có khả năng xuất hiện không!”
Tiểu Bạch nhận mệnh than thở trả lời. Lại nói tiệp chuyện lần này thật sự rất buồn cười, tiểu hoàn đế kia thật đúng là đã tìm đúng người! Tìm Diêm Vương đại nhân giúp hắn bắt quỷ! Ừm! Có tiền đồ, ánh mắt rất lợi hại! Nếu thật sự có quỷ, ngược lại rất đơn giản, trực tiếp đánh choáng váng rồi ném về địa phủ, giao cho Chung lão đại giải quyết thì được rồi. Chẳng qua…là sợ không phải là thực sự có quỷ!
Hắn cùng với Tiểu Hắc chính là Quỷ Soa của địa phủ, chỗ này có Quỷ Hồn ở lại hay không, thì bọn họ là người biết rõ ràng nhất. Chỉ là tạm thời không nói chuyện, trong hoàng cung là nơi khó khăn nhất để Quỷ Hồn có thể xuất hiện. Bởi vì lúc đầu lựa chọn Hoàng Thành, đều rất được coi trọng. Mai kia Thiên tử được bảo hộ bởi khí Tường Lụy (điềm lành) , Quỷ Hồn căn bản không thể ở nơi có Dương khí phồn thịnh. Nếu không thì trong sân của hoàng cung, các triều đại sẽ không có nhiều người chết như vậy, phải rất nhiều oán khí tề tựu. Nếu thực sự có chuyện mà quái, sớm không biết đã có bao nhiêu người chết.
Tiểu Vũ thấy dáng vẻ còn đang suy tư của Tiểu Bạch, cau mày khẽ kéo ống tay áo của hắn: “Này ! Ngươi nghĩ cái gì đấy? Chắc không phải là đã đoán được quỷ sẽ xuất hiện ở đâu chứ?”
Tiểu Bạch nhướng mày, cười: “Đến tối tự nhiên ngươi sẽ biết!”
A~ Tiểu Vũ bất mãn khinh bỉ một tiếng, cũng giả vờ giả vịt nhìn bốn phía. Chuyện ma quái? Được rồi! Đêm nay nàng thật sự muốn nhìn thấy con quỷ lớn lên sẽ trông như thế nào! Nghe nói công chúa đã bị dọa vài lần, nghĩ đến quỹ cũng không phải là nhân vật lợi gì! Nếu không thì trực tiếp hù chết càng tốt, còn bớt đi một việc! Kết quả là dọa tới nửa sống nửa chết, một dáng vẻ yếu ớt khiến cho mỹ nam nhà nàng lại có một trận thương hương tiếc ngọc, đau lòng không thôi.
Ta đè nén lại cái đi! Càng nghĩ chỉ càng thêm tức, Tiểu Dạng! Chờ ta đó! Có loại người tốt nhất đừng xuất hiện, nếu xuất hiện trước mặt cô nãi nãi, tuyệt đối sẽ đánh chết ngươi!