Ngày thứ hai, Sở Ưng Trừng lần đầu tiên được ngồi lên...!xe bảo mẫu minh tinh trong truyền thuyết.
Cậu là người cuối cùng lên xe nhìn thoáng qua thì Tô Vu Mân ngồi cạnh cửa sổ hàng thứ hai, Nhạc Quân ngồi hàng cuối cùng gác đôi chân dài của anh, hai người này mỗi người đều chiếm nguyên một hàng mặc kệ là bọn họ ngồi hàng ghế hai người hay là hàng ba người.
Ở giữa vẫn còn một hàng, hai vị trí vốn đang có hai trợ lý đang ngồi, đám trợ lý vừa thấy Sở Ưng Trừng lên thì nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ cho cậu.
"Tranh Tử, chỗ này chỗ này."
Sở Ưng Trừng chớp chớp mắt: "Vậy cô ngồi đâu?"
Trợ lý chỉ hai cái ghế nhỏ được thu lại ở hàng thứ hai: "Cậu ngồi trước đi rồi tôi đi lấy ghế này ra."
Sở Ưng Trừng hiểu rồi, hai người họ...!xem như "Đồng đội" đi đều có cơ thể không mập nhưng tim rộng.
Người không to lắm nhưng chỗ chiếm lại lớn tựa như tên Vương khác họ không ra gì khoe khoang vào kinh báo cáo công tác.
Người không thật sự ngồi vị trí rộng như thế chủ yếu chỉ muốn tuyên bố "Lãnh địa".
"Thôi, tôi ngồi đây đi." Sở Ưng Trừng nhìn trợ lý là hai cô gái nhỏ trẻ tuổi cảm thán con gái đầu năm nay cũng không dễ gì nên khỏi giày vò người ta nữa, "Cô đừng nhúc nhích."
Trợ lý giật mình: "Chuyện này sao có thể được..."
"Tranh Tử hay là ngồi với tôi đi." Tô Vu Mân đột nhiên mở miệng cười cười với cậu, "Mấy thứ này để dưới đất là được."
"Cậu một tên say xe để người khác chen với cậu không sợ người ta chen tới cậu nôn sao?" Nhạc Quân ngay lập tức mở miệng giọng nói lạnh nhạt nghe không đang nói giỡn hay là đang chế giễu, "Sở Ưng Trừng qua đây phía sau không để đồ."
Sở Ưng Trừng còn chưa trả lời trợ lý đã bị dọa giật nảy mình.
——Đùa gì vậy, để Sở Ưng Trừng chen một hàng với Nhạc Quân chờ lát Nhạc Quân không vui thì...
Các cô gái vội hét: "Khỏi khỏi, Tranh Tử tới đây ngồi bọn tôi đều ngồi bên cạnh..."
"Khỏi cần lấy ghế lò xo, để tôi gác chân." Nhạc Quân ngắt lời các cô sau đó lại nhìn Sở Ưng Trừng, "Còn ngây ra đó làm gì? Lên xe một phút chọn chỗ hai tiếng?"
Sở Ưng Trừng nghe không hiểu lắm nhưng vẫn hiểu rõ là Nhạc Quân đang thúc giục cậu, thế là ngoan ngoãn đi tới bên cạnh anh.
Hết cách cho dù biết người này không phải là hoàng huynh nhưng giọng nói với gương mặt của người này phối hợp, Sở Ưng Trừng thực sự đối phó không nổi.
Trước khi đi cậu cười áy náy với Tô Vu Mân, mặc kệ Tô Vu Mân có phải là thật lòng nhường chỗ hay không nhưng người ta đã mở miệng thì Sở Ưng Trừng vẫn phải trả đủ lễ nghi.
Tô Vu Mân cũng cười đáp lại chờ tới lúc Sở Ưng Trừng đi về sau mới hơi nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua.
Nhạc Quân trùng hợp đối mắt với anh ta.
Một giây sau hai người cùng dời tầm mắt.
Tô Vu Mân một mình ngồi hàng thứ hai gần cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ lộ ra nụ cười nghiền ngẫm mà người bên cạnh nhìn không thấy.
——Thú vị, con chuột sợ mèo nhất thế mà lại chủ động tiếp cận mèo?
Sự thật chứng minh Sở Ưng Trừng không chỉ dám ngồi cùng một hàng với Nhạc Quân mà sau khi chui vào vị trí bên trong nhất còn nhỏ giọng nói với Nhạc Quân một câu: "Oppa chân dài."
"???" Nhạc Quân nghiêng đầu nhìn cậu, "Cậu nói gì?"
"Nói anh chân dài." Sở Ưng Trừng chần chừ nói, buổi tối cậu dùng trợ lý phiên dịch giọng nói phiên dịch ra câu này biết được là để khen minh tinh đẹp, học sai rồi sao?
Nhạc Quân híp mắt: "Cậu đang chế giễu tôi sao?"
Anh vừa nói muốn gác chân lúc này Sở Ưng Trừng nói anh "Chân dài" vừa nghe liền giống như đang gây chuyện.
"Có đâu!" Sở Ưng Trừng hết sức oan uổng cậu chỉ muốn dùng thử "Câu nói trên mạng" mà thôi sao Nhạc Quân lại không vui rồi?
Chân của Nhạc Quân quả thực rất dài rất thẳng mà.
Mà chân của hoàng huynh lúc còn bé Sở Ưng Trừng còn nhìn thấy "bản gốc" của nó mà, sao lại không thể khen rồi?
Nhạc Quân nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu nhớ ra hình như bắt đầu từ hôm qua cậu đã hết sức kỳ lạ như thế rồi nên vẫn kiên nhẫn hỏi một câu: "Vậy cậu nói tôi chân dài làm gì?"
Sở Ưng Trừng càng ngơ ngác hơn: "Tôi lướt web nhìn thấy người ta khen anh nên dùng luôn...!Không thể dùng câu này sao?"
Nhạc Quân: "..."
Sở Ưng Trừng: "Vậy tôi đổi câu khác? Tôi còn học mấy..."
Nhạc Quân: "Bớt học mấy thứ linh tinh đi!" Hôm qua ngay cả W chat cũng không biết thêm mà mới đó đã biết ở trên mạng học mấy thứ này rồi?
——Sao trước kia không phát hiện trong nhóm còn có một tên nhóc sao hỏa thế này?
——Lúc trước Sở Ưng Trừng tiết lộ mấy thứ này thì đâu tới nỗi trong suốt như thế?
"Phì." Giọng nói của hai người cũng không nhỏ Tô Vu Mân ngồi đằng trước cũng nghe thấy quay đầu cười nói, "Tranh Tử, Nhạc Quân da mặt rất mỏng cậu ở trên sân khấu vì công việc anh ta còn có thể chống nổi, lúc riêng tư đừng chọc anh ta."
"Ồ..." Sở Ưng Trừng chớp mắt, "Tôi cũng không phải chọc chỉ là cảm thấy mây câu nói trên mạng cũng không sai..."
"Cậu một tên có tốc độ mạng G thì nạp ít thôi lãng phí!" Nhạc Quân ngắt lời cậu, "Sau này luyện nhảy nhiều thêm lên mạng ít thôi, nhìn mấy thứ không chút dinh dưỡng lãng phí thời gian lãng phí sinh mệnh."
Sở Ưng Trừng giải thích một câu: "Tôi chủ yếu là đi tra một số vấn đề..."
Nhạc Quân nghĩ cậu ngay cả W chat cũng không biết chơi mấy vấn đề kia nói không chừng rất ngớ ngẩn thế là nói: "Có vấn đề có thể hỏi người bên cạnh nhưng ngoài người trong nhóm thì đừng có hỏi lung tung, hỏi ra chuyện thì cậu tiêu luôn."
Sở Ưng Trừng nghe thế đáp một tiếng sau đó lộ ra biểu cảm "Khát khao kiến thức".
Nhạc Quân: "Làm gì đó? Có chuyện thì nói đi."
Sở Ưng Trừng: "Ừm...!say xe là gì?"
Tô Vu Mân nghe rất rõ: "...Khụ."
——Thời thế thay đổi, bây giờ chế giễu tới tôi rồi.
Sự thật chứng minh Sở Ưng Trừng thật sự không hiểu cái gì gọi là "Say xe."
Nhạc Quân nhìn cậu tựa như thật sự không hiểu cho rằng từ nhỏ cậu chưa gặp qua ai say xe mà còn mất một lúc giải thích cho cậu về mấy thứ vành bán khuyên, tiền đình.
Sau đó phát hiện Sở Ưng Trừng có nghe nhưng không hiểu thế là trực tiếp giải thích rằng người ta "Ngồi một số xe, thuyền" sẽ chóng mặt muốn nôn.
Sở Ưng Trừng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Mấy ngày nay lúc cậu xem ti vi và lên mạng vẫn luôn cảm thấy mấy công cụ giao thông hiện đại quả thực là thần khí của thần tiên, vù một cái đã tới nơi.
Tô Vu Mân thế mà lại ngồi mấy thứ này sẽ say, Sở Ưng Trừng chần chừ hồi lâu vẫn là nhịn không nổi cảm khái: "Tô...!Ờm, Vu Mân, anh đáng thương quá."
Lúc này bọn họ đều đang ở trong phòng trang điểm, Sở Ưng Trừng bỗng nhiên cảm khái một câu như thế người trong cả phòng đều nhịn không được nhìn qua.
Anh Lý người đại diện giật nảy mình chỉ sợ trước khi gặp phóng viên cậu ta nói mấy câu muốn mạng.
Người trong phòng tuy đều quen biết nhưng không thể bảo đảm không đồn ra ngoài nha?
Chẳng qua Tô Vu Mân đã trải qua chuyện trên xe bây giờ đã hiểu được một ít ý nghĩ của Sở Ưng Trừng, mở mắt từ trong gương lườm cậu: "Sao tôi lại đáng thương rồi?"
"Ngày nào anh cũng phải ngồi xe nha?" Sở Ưng Trừng cảm thán, "Choáng váng vật vờ sau đó xuống xe phải có tinh thần phấn chấn để làm việc thật sự khiêu chiến ý chí!"
Anh Lý ở sau thở phào hóa ra nói chuyện này còn may còn may.
Tô Vu Mân say xe thật mà còn là chuyện bình thường fan đều biết cả.
Bây giờ Sở Ưng Trừng biết dùng mấy cái này nói đùa ít nhất trong khoản nói chuyện cũng biết cố gắng rồi...!đúng không?
Tô Vu Mân bởi vì còn đang trang điểm nên cũng không cười gì nhưng giọng nói thoải mái: "Tạm ổn, quen rồi, nếu phải ngồi rất lâu thì uống thuốc say xe." Ạnh ta xem như đây là đối đáp trước khi lên sân khấu mà tùy ý nói, "Cậu không say xe sao? Ngồi ghế bên trong cùng hàng cuối còn có tinh thần phấn chấn đến thế."
Nhạc Quân cùng ngồi hàng sau đột nhiên chen vào: "Cậu ta chơi điện thoại suốt cả đoạn đường." Chính là kiểu con nít lên cơn nghiện thì nói sao cũng không thể ngừng lại nhắm mắt nghỉ một lúc.
Tô Vu Mân: "...Được thôi."
Cảm giác cân bằng tốt là rất giỏi.
Hai giờ chiều họp báo đúng giờ tổ chức.
Nhóm ba người đều mặc âu phục thiết kế có nền trắng với hoa văn trang trọng nhưng không quá mức nghiêm túc nổi bật cơ thể thon gầy.
Tạo hình tóc đương nhiên cũng là một bộ đều dùng kiểu tóc lộ ra cả khuôn mặt.
Sở Ưng Trừng còn là lần đầu bị bắt đi bôi bôi trét trét trên mặt lâu như thế, sau khi làm xong ở trước gương nhìn kỹ lại...!cũng nhìn không ra khác biệt gì lắm.
Cậu nghĩ: Cái này còn hơn mặt mộc của mấy người trang điểm đậm trong cung...
Tóm lại cậu dùng gương mặt này lần đầu tiên ra sân.
Máy ảnh của các phóng viên chụp tách tách liên tục, đèn flash chiếu tới mắt Sở Ưng Trừng đều hoa cả lên.
Cậu là người từng tiếp xúc với mấy cảnh tượng này nên đối với mấy người cũng không hoảng hốt.
Chỉ là cậu có hứng thú với mấy thiết bị có thể phát sáng còn có thể lưu ảnh này nên nhìn nhiều hơn mấy lần trái lại như nhìn vào ống kính.
Anh Lý ở phía sau nhìn lén thấy vẻ mặt của cậu không hoảng hốt mà còn dám nhìn thẳng vào ống kính thì chuyện không chắc lắm trong lòng lại đánh dấu tick thêm một cái.
Còn may còn may, lúc trước quá trong suốt nhưng xem ra còn có thể dạy được.
Buổi họp báo này sẽ mở phát trực tiếp trên mạng, không ít fan hâm mộ và người qua đường xem náo nhiệt sớm đã chờ ở trước màn hình.
Vừa thấy có người tới thì tốc độ lướt của khu bình luận tăng nhanh chóng: [Đến rồi đến rồi!]
[Ồ hố, tôi có một câu hỏi, đi đầu tiên là ai vậy?]
[Dùng phép trừ, phía sau là Ngư Dân và Quân Ca vậy người đi đầu chắc chắn là Sở Ưng Trừng rồi]
[Mẹ ơi ngồi giữa kìa??? Sở Ưng Trừng chẳng lẽ là vị trí C???]
[Halo? Nói thật ư??? Tôi một fan qua đường cũng không nhớ được là ai]
[Ngư Dân và Quân Ca nhìn qua không có biểu cảm gì cả, có phải là không phục không á...]
Mặc kệ có phục hay không dù sao buổi họp báo cũng mở rồi.
Đầu tiên chính là Sở Ưng Trừng phát biểu.
Thật ra lưu trình rất đơn giản cùng với hai người khác đứng dậy chào hỏi, sau đó nói về chuyện ba người sẽ tiếp tục dùng thân phận Fan hoạt động, mời mọi người tiếp tục ủng hộ là hết rồi.
Chuyện tuy ít nhưng lại là phần thể hiện thái độ quan trọng phàm là người có tâm lý không bình tĩnh lắm thật sự rất dễ xảy ra sai sót.
Sở Ưng Trừng rất thuận lợi làm xong ngoại trừ thỉnh thoảng không cầm chắc micro những lúc khác thì không khác gì với những gì người đại diện dặn dò.
Làm cho Nhạc Quân và Tô Vu Mân bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị giúp cậu có chút ngạc nhiên còn nhìn cậu nhiều hơn mấy lần.
Bình luận liền bắt đầu lải nhải: [Hai người khác cứ nhìn chằm chằm Sở Ưng Trừng, quả thật là không phục rồi ha???]
Bình luận nhiều nhất chính là một loạt dấu chấm hỏi dù sao thì mọi người vẫn không thể lý giải tại sao lại là Sở Ưng Trừng làm mấy chuyện này.
Giọng nói của Tô Vu Mân dẫn chương trình tin tức không dễ nghe sao? Tư duy logic của Nhạc Quân một tác giả không tốt sao? Cuối cùng chọn người phát ngôn lại thành trò này?
Cả đám đầy một bụng nghi vấn các phóng viên càng một điều cũng không nhắc tới.
Đại đa số phóng viên ở đây đều được chào hỏi qua còn sắp xếp cho một danh sách câu hỏi cho nên tiết mục hỏi đáp tính ra vẫn rất bình thản.
Đám dân mạng rảnh tới nhàn đã bắt đầu đoán Sở Ưng Trừng thực tế là "Thẻ tài nguyên" rồi bằng không sao có thể tới lượt cậu làm C.
Cuối cùng các vấn đề quan trọng đều xong cả rồi có một phóng viên hỏi một câu không nằm trong danh sách: "Xin hỏi mối quan hệ của các cậu lúc trước như thế nào? Có giao lưu nhiều không?"
Câu hỏi này có chút ý nội hàm.
Tô Vu Mân thích hợp nhất trong vụ đi thái cực này anh đang định tự giác cầm lấy mic chuẩn bị trả lời thì Sở Ưng Trừng vẫn luôn trả lời câu hỏi (Học thuộc đáp án) sẵn tiện trả lời luôn: "Nhiều chứ."
Phóng viên: "Ví như?"
"Chuyện này còn phải lấy ví dụ?" Sở Ưng Trừng, "Vậy ví dụ như tôi vừa nãy ở trên xe xảy ra chút mâu thuẫn với Nhạc Quân."
Phóng viên:!!!
Bình luận: [Mẹ ơi tự bạo?!]
Nhạc Quân cũng nhíu mày không rõ Sở Ưng Trừng đột nhiên diễn màn nào.
Anh đang muốn cầm mic cứu vãn liền nghe Sở Ưng Trừng nói: "Bởi vì tôi khen Nhạc Quân chân dài, Nhạc Quân không cho tôi nói anh ấy chân dài."
Phóng viên: "..."
Nhạc Quân: "..."
Tô Vu Mân: "Phì"
Fan hâm mộ Nhạc Quân ngay lập tức vui sướng xoát màn hình: [Ha ha ha ha ha ha anh Nhạc nhà chúng tôi vẫn dễ xấu hổ như thế! Đồng đội cũng không được khen]
[Không cho khen! Bố thiên vương cũng không được khen tôi]
Sở Ưng Trừng trả lời câu hỏi như mở ra một con đường của riêng mình nhưng hiệu quả cũng tạm, Tô Vu Mân và Nhạc Quân cơ bản đều mặc kệ.
Lại qua mấy câu hỏi nữa họp báo cũng sắp kết thúc rồi.
Chỉ còn khoảng thời gian cho một câu hỏi cuối cùng mọi người đều khá thả lỏng người chủ trì tiện tay chỉ một phóng viên giơ tay.
Phóng viên đứng dậy: "Sở Ưng Trừng, cậu vừa nói cậu và Nhạc Quân, Tô Vu Mân ngồi chung một chiếc xe.
Cũng chính là nói lúc các cậu di chuyển là có xe công ty, đúng không?"
Sở Ưng Trừng trả lời: "Đúng."
Phóng viên tựa như bắt được nhược điểm gì đó lập tức hỏi: "Vậy thì, tối hôm qua cậu ngồi tàu điện ngầm còn bắt lưu manh thật ra là do muốn lăng xê sao?"
Sở Ưng Trừng: "...Hả?".