Vương Mệnh

chương 383: 383: thể diện hại chết người 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục An Trấn.

Nha Phủ.

Trong trấn không có Nhà giam, nên ba gã thổ phỉ đầu lĩnh chỉ bị tạm giam trong mật thất của Nha Phủ.

Ba gã khá là ngoan cố, nhất là gã đại đầu lĩnh, bản thân là thượng vị thần, nên càng kiêu ngạo ngoan cố hơn.

Giang Phong muốn chiêu hàng bọn họ, nhưng lo sau này không thể khống chế được, nên đã lập kế hoạch chiêu hàng, ân uy gồm đủ, để bọn họ biết sợ mà khuất phục.

Có điều, do tình thế khẩn trương, kế hoạch đó đã được thực hiện sớm hơn dự định.

Ba gã thổ phỉ đầu lĩnh bị giam trong đó suốt đêm, không ai hỏi đến.

Gã đại đầu lĩnh cũng chẳng có cảm tưởng gì đặc biệt.

Từ khi bị bắt, gã đã giác ngộ rồi.

Đương nhiên, gã chẳng có ý dụng cái chết để hồi báo những tội lỗi trước đây.

Gã quyết định sẽ đầu hàng nếu như Giang Phong chiêu hàng.

Gã đường đường là thượng vị thần, tin chắc thế nào cũng sẽ được Giang Phong trọng dụng, chuyển thân một cái, bỏ đi thân phận thổ phỉ, biến thành quan quân, vị cao quyền trọng.

Gã còn quyết định đến khi bị chiêu hàng sẽ biểu hiện ra tính cách anh hùng khí khái, sau đó cố ý biểu hiện mình bị ân đức của Giang Phong làm cho cảm động, thành tâm đầu hàng, như thế chắc chắn sẽ được phong cho chức vị quan trọng, hưởng tận vinh hoa phú quý.

Hơn nữa, gã ta còn tự tìm cho mình một lý do hợp lý để đầu hàng : “Ta đầu hàng đại nhân, không phải là vì tham mê quyền quý, mà là muốn từ bỏ tà ác, theo về chính nghĩa”.

Kết quả, gã ta an nhiên tự tại mà chờ đợi được Giang Phong chiêu hàng.

Thái độ đó, khi Giang Phong nghe báo cáo, đã ngạc nhiên không ít, cho là gã ta rất cứng đầu, rất ngoan cố, và càng quyết tâm thực hiện kế hoạch của mình, thử xem lá gan của gã lớn hơn, hay là Thập đại khốc hình lợi hại hơn.

Đúng thế.

Kế hoạch của Giang Phong chính là chuẩn bị Thập đại khốc hình cho mấy gã nếm thử, trước khi chiêu hàng.

Có điều, thập đại khốc hình ở đây không phải là Mãn Thanh Thập đại khốc hình.

Nó nổi tiếng, nhưng tàn bạo quá, hễ sử dụng là lấy mạng người, không thích hợp với kế hoạch lần này của Giang Phong.

Do đó, thập đại khốc hình của Giang Phong nhẹ nhàng hơn, đối phó tinh thần là chủ yếu, không đến nỗi lấy mạng người thụ hình.

Sáng hôm sau, khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Giang Phong cho áp giải ba gã thổ phỉ đầu lĩnh lên đại đường thẩm vấn.

Trước tiên, Giang Phong cũng chiếu lệ hỏi :

- Các ngươi nay đã bị bắt, có chịu đầu hàng hay không ?

Hai gã thổ phỉ nhị đầu lĩnh và tam đầu lĩnh đều đưa mắt nhìn đại đầu lĩnh, chờ quyết định của gã ta.

Gã thổ phỉ đại đầu lĩnh ưỡn ngực nhìn về phía Giang Phong, cố gắng biểu hiện ra bản thân có thần thái oai võ bất khuất, đoạn nói :

- Muốn giết muốn giam tùy ý.

Ta đường đường là hào kiệt lục lâm, không thể nào dễ dàng đầu hàng như thế.

Gã nói như vậy, là đã có ý khơi gợi Giang Phong khuyên giải gã đầu hàng.

Gã không thể nào ‘dễ dàng’ đầu hàng, thì chỉ cần thông qua khuyên giải, gã sẽ vì ‘cảm động’ mà đầu hàng.

Nói xong, gã nhìn Giang Phong đầy hy vọng, trong lòng còn thầm nghĩ : “Đại nhân mau khuyên giải ta đầu hàng đi, chỉ cần đại nhân khuyên giải, ta sẽ vì ‘cảm động’ mà đầu hàng ngay”.

Giang Phong thấy gã nhìn mình như thế, lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ mỉm cười nói :

- Ngươi quả là anh hùng khí khái !

Gã đại đầu lĩnh cả mừng, ưỡn ngực chờ đợi Giang Phong nói lời khuyên giải gã ta đầu hàng.

Nào ngờ, Giang Phong lại nói tiếp :

- Ta có mấy vật này muốn cho các ngươi thưởng thức đây !

Nói đoạn, Giang Phong truyền lệnh cho chúng thần binh đứng hầu hai bên :

- Mau mang mấy vật đó ra đây !

Chúng thần binh vâng dạ, lui ra một lát, rồi đẩy vào mấy vật mà bọn thổ phỉ đầu lĩnh chưa từng thấy qua, thậm chí cũng chưa từng được nghe qua bao giờ.

Có điều, chỉ nhìn thấy không cũng đã đủ rợn người.

Cứ nhìn chiếc rương hình người, bên trong đóng đầy đinh nhọn, hoặc là một chiếc nồi lớn chứa đầy dầu bị đun sôi, trông thật đáng sợ.

Gã ta biến sắc, thâm tâm muốn đầu hàng ngay, chẳng muốn thưởng thức mấy thứ đó chút nào.

Nhưng gã vẫn còn lưỡng lự, do dự, vì vừa mới biểu hiện vẻ anh hùng khí khái, mà lập tức xoay chuyển độ, tỏ ra hèn nhát, vừa mất thể diện mà còn có khi bị Giang Phong xem thường.

Và gã cũng còn hy vọng Giang Phong chỉ hù dọa gã mà thôi.

Gã hy vọng Giang Phong lại chiêu hàng gã lần nữa.

Gã đã quyết định, chỉ cần Giang Phong lên tiếng khuyên giải, gã ta sẽ đầu hàng ngay.

Đáng tiếc, thiên hạ bất chi như ý sự, thập thường cư thất bát bát.

Giang Phong không khuyên giải, không chiêu hàng, chỉ mỉm cười nhìn gã, rồi quay sang bảo mưu sĩ Ngô Bang :

- Giới thiệu cho mấy gã biết về thập đại khốc hình !

Mưu sĩ Ngô Bang tay phe phẩy quạt (thói quen có được từ khi bỏ lớp áo sơn tặc, trở thành mưu sĩ của Văn Đức lĩnh địa), bảo chúng thần binh đẩy ba gã thổ phỉ đầu lĩnh đến trước bộ hình cụ đầu tiên, hứng khởi hướng gã thổ phỉ đại đầu lĩnh giới thiệu :

- Có thấy không ? Đây chính là hình phạt đầu tiên trong thập đại khốc hình đó nha.

Biết gọi là gì không ? ‘Cực lạc thế giới’ ! Chính là ‘cực lạc thế giới’ ! Nghe tên có hay không ? Nó chỉ là món điểm tâm thôi, chẳng có gì ghê gớm đâu.

Mục đích của nó là để các ngươi có thể thư giản toàn thân, đồng thời thân thể sẽ ở vào trạng thái mẫn cảm nhất trước khi đối diện những hình pháp khác.

Cái ghế này gọi là Khoái hoạt ỷ, có thể khiến tay chân ngươi căng ra cố định vào hai bên ghế.

Còn những cái bàn chải này có thể đối ứng với những vị trí mẫn cảm nhất trên người các ngươi, bao gồm hai bên nách, hai bên sườn, hai gan bàn chân, phía sau gáy, … Hơn nữa, lông trên các bàn chải này đều được chúng ta phái người cẩn thận tuyển lựa, bảo đảm chải vài lần các ngươi sẽ lập tức cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, giống như hàng vạn con kiến bò lên trên người mà hãm nhập vào trong ‘cực lạc thế giới’.

Hắc hắc.

Người bình thường chịu hình tối đa nửa canh giờ là thanh âm sẽ khan, lực khí sẽ tận, sau một canh giờ sẽ do cười quá mà xuất huyết, còn sau hai canh giờ sẽ do quá ngứa ngáy, cười đến đứt hơi mà tử vong.

Trông các ngươi cường tráng khỏe mạnh như thế, thân thể so với người bình thường mạnh mẽ hơn nhiều, có thể kiên trì lâu hơn nhiều.

Ta nghĩ, có lẽ kiên trì đến , canh giờ cũng không thành vấn đề nha ! Đương nhiên chúng ta sẽ không để các ngươi cười đến chết.

Chúng ta sẽ chờ đến khi các ngươi không chịu đựng được nữa, sẽ cho ngừng lại, để các ngươi nghỉ ngơi một hồi lấy lại sức, rồi mới tiếp tục, cho đến khi nào toàn thân các ngươi chỗ nào cũng đều trở nên cực kỳ mẫn cảm thì chúng ta sẽ chuyển sang loại hình pháp tiếp theo, để các ngươi có thể cảm nhận được cái hay của những loại hình pháp đó.

Nhìn thấy ba gã thổ phỉ đầu lĩnh đều rùng mình, do tưởng tượng hiệu quả của ‘cực lực thế giới’ kia khi sử dụng trên người mình, Ngô Bang cười nhạt nói :

- Chưa đâu ! Chưa có gì đâu ! Đó chỉ là món điểm tâm mà thôi ! Xem này.

Đây là món tiếp theo, được gọi là ‘Khoái lạc linh thanh’.

Có xem thấy không ? Trên tấm đồng kia có treo một sợi dây thừng.

Lát nữa chúng ta sẽ treo các ngươi lên đó, để các ngươi có thể nửa ngồi nửa đứng trên đó, không thể nào ngồi hẳn trên tấm đồng được, mà cũng không thể nào chạy hẳn ra bên ngoài tấm đồng được.

Các ngươi đừng trách sao chúng ta không để cho các ngươi ngồi xuống ! Chúng ta chỉ muốn tốt cho các ngươi mà thôi ! Nếu các ngươi mà ngồi hẳn xuống được thì sẽ không còn mạng đâu mà hưởng thụ các món tiếp theo.

Hắc hắc.

Lát nữa, các ngươi sẽ bị treo lên đó, giày vớ y phục sẽ bị cởi ra hết, chỉ còn lại nội y, nội khố.

Sau đó trên người sẽ còn được treo vào những chiếc lục lạc.

Các ngươi đứng trên tấm đồng, còn chúng ta sẽ cho đốt lửa bên dưới.

Rất nhanh sau đó, tấm đồng sẽ nóng lên, rồi các ngươi sẽ vì dưới chân quá nóng, chịu nóng không nổi mà nhảy nhót.

Khi đó, những chiếc lục lạc treo trên người các ngươi sẽ kêu vang liên tục, vừa làm vui tai các ngươi, mà cũng vừa làm vui tai chúng ta.

Các ngươi lại được treo trên dây thừng, cho dù có hết hơi hết sức thì cũng không thể nào ngã lên trên tấm đồng, nên cũng không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, bất quá chỉ khiến chân các ngươi bị phỏng mà thôi.

Nói đến đây, Ngô Bang chợt cảm giác ba gã thổ phỉ đầu lĩnh chẳng có phản ứng gì, ngạc nhiên quay lại nhìn.

Khi đó mới thấy gã thổ phỉ đại đầu lĩnh hai mắt trợn trừng, có vẻ hồn vía lên mây, còn hai gã kia thì đã hôn mê bất tỉnh, bị mấy gã thần binh đỡ tại đó.

Lạc cực sinh bi ? Lạc cực sinh ai ?

Mọi người có thể đã từng nghe câu : Lạc cực sinh bi.

Thật ra thì :

Trình Tử hữu vân :

"Dục bất khả túng,

Dục túng thành tai.

Lạc bất khả cực,

Lạc cực sinh ai.

Nữ vật tham tài,

Nam vật tham sắc.

Sắc dị sát nhân,

Tài dị sát thân."

Trình Tử có nói :

Chẳng nên phóng túng tham dục,

Tham dục nhiều thì mang họa.

Chẳng nên vui sướng thái quá,

Vui quá sinh ra buồn khổ.

Nữ nhân đừng tham tiền của,

Nam nhân đừng tham nhan sắc.

Nhan sắc thì dễ giết người,

Tiền tài thì dễ hại thân.

Trình Tử chính là Trình Di, người khai sáng Tống Nho.

Nho gia có học phái chính : Nguyên thủy học phái, còn gọi là Khổng gia, đạo Khổng, do Khổng Phu Tử khai sáng; Hán Nho học phái do Đổng Trọng Thư khai sáng và Tống Nho học phái do Trình Di khai sáng.

Nho Giáo sau này chịu ảnh hưởng của Tống Nho, nên mới có câu "Cửa Khổng sân Trình".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio