: Quá Sức Nhục Nhã!
Tân Tự Tuyết cúi đầu, một mảnh phấn hồng lộ lên trên chiếc cổ mảnh mai của nàng ta, nàng ta e lệ, nói khẽ: "Ta chỉ muốn nhận được sự thương xót của Diệp ca ca."
"Ngươi muốn bổn vương nhặt lại "giày hỏng" tam ca đã mang rồi sao?" Mặc Diệp hết hồn hỏi
lại.
Hắn không muốn đối xử cay nghiệt với một nữ nhân như vậy.
Nhưng kể từ sau khi biết chuyện đã xảy ra bốn năm trước, bất kể là về hôn sự của hắn và Vân Quán Ninh, hay chuyện Mặc Phi Phi suýt nữa mất đi sự trong trắng, hay thậm chí là chuyện Tân Tự Tuyết gả cho Mặc Hồi Phong...!
Đều là do một tay nữ nhân này đứng sau sắp đặt, Mặc Diệp đã không còn chút thương tiếc nào dành cho nàng ta.
Thương tiếc và cảm thông vốn dĩ chỉ dành cho những người lương thiện.
Cũng giống như Tần Tự Tuyết, người đáng thương tật có chỗ đáng hận.
Nghe đến câu "giày hỏng" không chút lưu tình kia, Tần Tự Tuyết tưởng như bị người ta dùng giày hỏng đánh vào mặt, cả người đứng vững tại chỗ!
Sau một hồi đầu óc quay cuồng, lúc này nàng ta mới không dám tin mà hỏi lại: "Diệp ca ca, chàng, chàng mới nói ta là cái gì?"
Giày hỏng sao?
Trong lòng hắn, nàng ta lại là đôi giày hỏng?
Quá sức nhục nhã!
Giọng nói Tần Tự Tuyết đầy run rẩy.
"Ngươi vừa nói với bổn vương là Vân Đinh Lan và tam ca dan díu với nhau?" Mặc Diệp không trả lời mà hỏi lại.
Tần Tự Tuyết cố nén những giọt nước mắt nhục nhã, nàng ta khẽ gật đầu: "Đúng, ta chỉ muốn nhắc nhở Diệp ca ca và Minh Vương Phi, nếu muốn ân ái đến bạc đầu, thì tránh để cho kẻ khác có cơ hội lợi dụng"
"Dù sao Vân nhị tiểu thư cũng là muội muội của Minh Vương Phi"
"Nếu ả có ý muốn tiếp cận Diệp ca ca, nhất định là dễ như trở bàn tay."
Nàng ta nghẹn ngào, ra vẻ suy nghĩ vì Mặc Diệp: "Vân nhị tiểu thư với Minh Vương Phi quan hệ thuận hòa, chỉ sợ Minh Vương Phi không đề phòng ả, đến lúc đó thì rắc rối."
Mặc Diệp vẫn không nói.
Tần Tự Tuyết nói tiếp: "Ta nghe nói hôm nay Vân tam tiểu thư cũng đang ở Minh Vương Phủ."
"Ta chỉ muốn nhắc nhở Diệp ca ca.
Nếu phủ Ứng Quốc công có thể cho ra người như Vân nhị tiểu thư, mà Vân tam tiểu thư lại là muội muội ruột cùng một mẫu thân với ả...!Ngày thường khó tránh khỏi ảnh hưởng".
"Ừm?"
Dường như Mặc Diệp đang rất nghi hoặc và không rõ ý những lời nàng ta nói.
"Cũng không phải là ta nói xấu vân tam tiểu thư và Minh Vương Phi!"
Tần Tự Tuyết vội vàng giải thích: "Mà có lẽ Diệp ca ca cũng đã nghe qua câu: một con sâu làm rầu nồi canh."
Nàng ta sướt mướt nhìn tấm rèm xe ngựa khép kín.
Những lời này không còn là ám chỉ, mà là chỉ rõ!
Giống như muốn khẳng định với Mặc Diệp rằng cô nương của phủ Ứng Quốc công chắc chắn không phải loại tốt lành gì!
"Diệp ca ca cũng biết Minh Vương Phi có thành kiến với ta."
Nàng ta bắt đầu ám chỉ Vân Quán Ninh: "Nói không chừng, bởi vì Minh Vương Phi không muốn thấy ta và vương gia sống tốt, nên mới để Vân nhị tiểu thư đến phá ta và vương gia!"
"Dù sao nguyên nhân Minh Vương Phi gả cho Diệp ca ca bốn năm trước cũng không vẻ vang gì"
Dứt lời, Tần Tự Tuyết che mặt, ra vẻ khóc càng thêm uất ức, thương tâm.
Chiêu đâm chọt sau lưng này của nàng ta đúng là đả thương người...!
Nếu đổi lại là Mặc Diệp của quá khứ, nhất định hắn sẽ tin những lời nàng ta nói, và cho rằng tất cả những chuyện này đều là do Vân Quán Ninh sai khiến.
Nhưng bây giờ...!
Hắn vẫn tiếp tục im lặng.
Ngược lại, trong xe ngựa có một giọng nói khác nghe như cười nhưng không cười: "Doanh Vương Phi cũng thật là nhàn rỗi! Lại nói ta sai khiến nhị muội muội câu dẫn vương gia nhà ngươi, lại còn ám chỉ tiểu thư Vân gia không phải người tốt."
"Như ý người vừa nói, chẳng phải cũng nói bổn vương phi là con sâu sao?"
Nghe thấy giọng nói của Vân Quán Ninh, Tần Tự Tuyết chết lặng!
Sao tiện nhân Vân Quán Ninh này...!lại ở trong xe ngựa?
: Cái Đồ Vô Dụng Tử Tô Này!
Người đuổi theo xe ngựa chính là Như Ngọc,
Vẻ mặt hắn ta vui vẻ vén rèm xe ngựa lên, khung cảnh bên trong hoàn toàn hiện ra trước mắt Tân Tự Tuyết.
Chỉ thấy Vân Quán Ninh ngồi trên đùi Mặc Diệp, hai tay đang hung hăng bóp mặt hắn: "Mặc Diệp! Sao vẫn chưa cắt đứt vận đào hoa thối nát của chàng vậy?"
Sau khi phát hiện rèm xe ngựa bị vén ra, lúc này nàng mới quay người lại: "Doanh Vương phi, trùng hợp ghê!"
Chữ "trùng hợp" này của nàng dùng rất đúng lúc.
Nhưng nàng vẫn không rời khỏi đùi của Mặc Diệp.
Còn hai tay Mặc Diệp thì vòng qua eo nàng, lúc này đang ôm lấy eo của nàng, vẻ mặt cưng chiều nhìn nàng.
Dáng vẻ mặc cho nàng làm xằng làm bậy với mình...
Tần Tự Tuyết chỉ cảm thấy hai mắt nàng ta sắp mù cả rồi!
Nàng ta không thể nào ngờ được, Vân Quản Ninh vậy mà cũng ở trong xe ngựa?
"Minh Vương phi? Sao, sao muội cũng ở đây?"
Tần Tự Tuyết giật mình, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, nhưng nước mắt trong hốc mắt thế nào cũng không chảy ra được. Nàng ta giống một con nai nhỏ bị giật mình, kinh ngạc nhìn Vân Quán Ninh.
Cái đồ vô dụng Tử Tô này!
Rốt cuộc làm việc kiểu gì vậy?
Không phải nói hôm nay chỉ có một mình Mặc Diệp tiến cung, không hề có Vân Quán Ninh đi theo sao?
Vậy người trước mắt kia là quỷ sao?
Nàng ta liếc mắt oán hận nhìn về phía Tử Tô ở đằng sau, thật muốn chất vấn ngay lập tức rốt cuộc là chuyện gì.
Tử Tô cũng không ngờ Vân Quán Ninh lại ở trong xe ngựa, bỗng chốc bị dọa đến nỗi mất hồn mất vía!
Xong đời rồi!
Áta đang gào khóc trong lòng.
Vân Quán Ninh bật cười khanh khách: “Phải đó Doanh Vương phi, ngày nào ta cũng phải tiến cung bắt mạch cho hoàng thượng, tẩu nói xem sao ta lại ở đây?".
"Xem ra sau này Doanh Vương phi muốn thổ lộ với vương gia nhà ta, vẫn phải chọn ngày lành tháng tốt đó."
Nói xong, nàng lại ngoảnh đầu đợi Mặc Diệp, hung dữ hỏi: "Đúng không? Vương gia?"
Thấy dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn thịt người của nàng, Mặc Diệp thầm nghĩ: Nữ nhân này diễn sâu quá rồi nhỉ?
Nhưng vẫn rất phối hợp gật đầu: "Vương phi nói đúng lắm"
"Vậy vận đào hoa thối nát này của chàng, rốt cuộc là chàng tự cắt, hay là để thiếp cắt cho chàng?"
Vân Quán Ninh tiếp tục trừng mắt nhìn hắn.
"Đều là lỗi của bổn vương, bổn vương tự mình cắt."
Thái độ nhận lỗi của Mặc Diệp rất tốt.
Cảnh này lọt vào trong mắt Tần Tự Tuyết, trong lòng nàng ta lại càng thấy khó tả hơn.
Nàng ta không biết nên nói, rốt cuộc là Mặc Diệp cưng chiều Vân Quán Ninh, cho nàng tự tin để làm xằng làm bậy như vậy, hay là nói Vân Quán Ninh rất biết cách dạy phu quân nữa...
Tóm lại, trước mặt Mặc Hồi Phong, nàng ta chưa từng được đối đãi như vậy!
Trong lòng thấy chua xót, đồng thời cũng nảy sinh sự ghen ghét Vân Quản Ninh điên cuồng từ tận đáy lòng.
Sau khi có được câu trả lời của Mặc Diệp, Vân Quản Ninh lúc này mới rời khỏi đùi của hắn.
Nàng khẽ hừ một tiếng, mắt liếc sang phía Tần Tự Tuyết.
Chỉ thấy nàng ta đang siết chặt chiếc khăn gấm trong tay, khăn gấm cũng bị vắt đến biến dạng từ lâu... lúc này nàng mới hài lòng cong khóe môi lên: "Doanh Vương phi."
"Chắc hẳn khi nãy tẩu còn có chuyện gì đó, muốn nói với vương gia nhà ta sao?"
"Chi bằng nói ra để bọn ta cùng nghe thử?"
Vẫn Quản Ninh ngồi bên cạnh, vô cùng thích thú nhìn nàng ta: "Tốt nhất là gọi hết mấy người phụ hoàng, mẫu hậu, mẫu phi đến, mọi người cùng nghe mới náo nhiệt!"
Nghe vậy, vẻ mặt Tần Tự Tuyết bỗng chốc tái mét!
Rất lâu trước đây, trong tiệc mừng sinh thần của Đức Phi, nàng ta đã từng giao thủ với Vân Quán Ninh một lần.
Tiểu tiện nhân này quả thật đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Lần đó nàng ta đã rất kinh ngạc.
Tuy rằng những hành động đằng sau của nàng ta đều được Mặc Hồi Phong ngầm đồng ý, nhưng Mặc Tông Nhiên và Triệu hoàng hậu bọn họ lại không biết!
Nếu để bọn họ biết được, sau khi nàng ta gả cho Mặc Hồi Phong, sinh cho hắn ta hai đứa con gái, vậy mà lại còn nhung nhớ đến Mặc Diệp, thậm chí còn công khai tranh giành với Vân Quán Ninh...
Thân phận Doanh Vương phi này của nàng ta, sợ là cũng làm đủ rồi.
Ngay cả cái mạng nhỏ cũng sợ không giữ được!
Đến lúc đó, không những không thể tiêu diệt Vân Quản Ninh, ngược lại còn tác thành cho Vân Đinh Lan và Mặc Hồi Phong.
Kết quả thế này lại có tính hủy diệt đối với nàng ta!
Nghĩ đến đây, cơ thể Tần Tự Tuyết hơi loạng choạng, suýt chút đã ngã xuống đất.
Nàng ta vội nhìn về phía Vân Quán Ninh, ánh mắt vô cùng lúng túng: "Không, không cần đâu! Ta còn có chuyện phải đi trước."
Thấy nàng ta vội vàng muốn đi, Vân Quán Ninh gọi nàng ta lại: "Doanh Vương phi đừng đi mà! Không phải tẩu còn có chuyện muốn với vương gia nhà ta sao? Tẩu chờ đã, ta không gọi người đến là được."
Nàng khẽ mỉm cười: "Có phải vừa nãy tẩu muốn nói, bây giờ cuộc sống của tẩu rất đau khổ."
"Vì vậy muốn tìm một bờ vai để dựa vào?"
Nàng nói thẳng ra lời trong lòng của Tần Tự Tuyết.
Nhưng Tần Tự Tuyết lúc này đâu dám thừa nhận?
Nàng ta vội vàng lắc đầu: "Không, ta không có..."