"Ở đây là Minh Vương Phủ, tẩu chắc chắn muốn ra tay với ta ở đây sao?"
Vân Quán Ninh không né tránh, trái lại còn cười như không cười nhìn nàng ta: "Nhị tẩu, vốn đã nghe nói tẩu ngượng ngược vô lý, nhưng không ngờ lại không nói lý lẽ như vậy!"
"Ta ngang ngược vô lý?"
Chu Oanh danh nổi giận.
Cuộc đời nàng ta ghét nhất là người khác nói nàng ta ngang ngược vô lý!
"Vân Quản Ninh! Ngươi nghe ai nói vậy?"
"Doanh Vương Phi đó."
Vân Quản Ninh buộc miệng nói ra: "Nàng ấy dặn ta nhất định phải coi chừng tẩu.
Nói tẩu là một người ngang ngược vô lý, bảo ta thấy tẩu thì tránh xa một chút."
Nàng trực tiếp mang Tần Tự Tuyết ra làm lá chắn.
Dù sao bây giờ Tần Tự Tuyết vừa sinh non, vẫn còn đang ở cữ.
Người của Triệu hoàng hậu đều vây quanh Doanh Vương Phủ, ngay cả con ruồi cũng không lọt vào được.
Vào lúc này, Chu Oanh Oanh cũng không thể xông vào Doanh Vương Phủ tìm Tần Tự Tuyết gây chuyện.
"Ta biết ngay mà, chắc chắn là tiện nhân Tần Tự Tuyết này!"
Chu Oanh Oanh tức giận dậm chân: "Ngoài nàng ta ra, còn ai hủy hoại thanh danh của ta như vậy nữa? Nàng ta còn nói gì với ngươi?"
Nàng ta trừng mắt nhìn Vân Quán Ninh.
"Chuyện này..."
Vân Quán Ninh hơi chần chừ: "Người ta nói chuyện riêng với ta, ta nói cho tấu biết như vậy không hay lắm!"
Tuy nàng không nói thẳng ra, nhưng Chu Oanh Oanh biết, chắc chắn Tần Tự Tuyết còn nói xấu chuyện khác trước mặt Vân Quán Ninh.
Nàng ta có thể nhìn ra được từ thái độ ngập ngừng của Vân Quán Ninh.
"Tiện nhân này! Ta phải đi xé cái miệng của nàng ta!"
Chu Oanh Oanh làm ra vẻ muốn đi tìm Tần Tự Tuyết, nhưng lại bị Vân Quản Ninh ngăn lại: "Nhị tẩu đừng kích động! Sau này tẩu vẫn còn thời gian đi tìm nàng ấy tính sổ."
"Nhưng trước mắt nàng ấy vẫn còn đang ở cữ, tẩu đi tìm nàng ấy thế này không hay lắm!"
Nàng nhìn nàng ta nói: "Nếu mẫu hậu biết được chắc chắn sẽ trách tội tẩu đó."
"Cũng đúng."
Chu Oanh Oanh hậm hực ngồi xuống: "Nhưng trong lòng ta không nuốt trôi cục tức này được! Chu Oanh Oanh ta vẫn là lần đầu gặp phải loại tiền nhân không biết xấu hổ như vậy!"
"Vậy thì tẩu cũng đành phải nhịn thôi."
Vân Quán Ninh lườm nàng ta một cái: "Phía Hàn Vương tẩu định làm thế nào?"
"Tối nay ngủ lại Minh Vương Phủ bọn ta hay là đưa đi?"
"Chắc chắn là đưa đi rồi!"
Chu Oanh Oanh cau mày: "Con sâu rượu này! Đợi chàng ấy tỉnh lại ta sẽ tính sổ với chàng ấy!"
Thành công trút giận lên đầu Mặc Hàn Vũ.
"Vậy thì cáo từ không tiền nhé!"
Vân Quán Ninh cầm vò rượu để trên bàn nhét vào người Chu Oanh Oanh: "Vẫn nên mang rượu này theo đi! Để tránh sau này Hàn Vương muốn uống rượu lại ra ngoài uống thì làm
sao?"