: Người Đâu! Mau Mời Thái Y!
“Các người đến đây làm gì? Phụ hoàng đang tức giận lên đến đỉnh đầu! Còn không mau rời đi?”
Bà ta thấp giọng nói: “Ngự thư phòng là nơi các người có thể tùy tiện ra vào sao?”
"Vâng, mẫu hậu."
Nam Cung Nguyệt đáp lại thuận theo, ánh mắt nàng ta liếc nhìn về phía Chu Oanh Oanh dìu Triệu hoàng hậu xoay người rời đi.
Tần Tự Tuyết vốn định theo sau.
Không làm sao được nàng ta càng lo lắng cho Mặc Hồi Phong hơn, cho nên không để ý những lời quở trách vừa rồi của Triệu hoàng hậu, vẫn cắn răng đứng nguyên tại chỗ.
Thấy thế, Chu Oanh oanh cười nhạo liếc nhìn nàng ta: “Lúc này trong lòng Doanh vương phi hẳn đang rất lo lắng nhỉ? Dù sao thì lần này Doanh vượng, sợ là trốn không thoát rồi!"
Sắc mặt Tần Tự Tuyết gần như trắng bệch.
Nàng ta nghiến răng cố chấp, không lên tiếng.
Trong ngự thư phòng, truyền đến tiếng “Bộp”, giống như có tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Tiếng Mặc Tông Nhiên tức giận vang lên: "Vô liêm sỉ! Ngươi lại còn dám nói dối?!"
Tần Tự Tuyết càng lo lắng cực kỳ, cả người lung lay sắp đổ.
Cửa điện lại một lần nữa bị mở ra, sắc mặt Tô Bính Thiện kinh hoàng phát ra: “Người đâu! Mau mời thái y!”
“Sao vậy? Tô công công?”
Vân Quán Ninh vội vàng hỏi.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng ngất rồi!”
Thấy là Vân Quán Ninh hỏi, Tô Bính Thiện như là bắt được cây cỏ cứu mạng: "Minh Vương phi, ngài tranh thủ thời gian vào xem một chút đi! Hoàng thượng ngất rồi!”
Vân Quản Ninh biến sắc, vội vàng vào ngự thư phòng.
Mặc Hồi Phong đang quỳ dưới đất, nước trà chảy từ trên đầu xuống, hắn ta cúi đầu như chó nhà có tang.
Nàng không kịp để để ý hắn ta nhiều hơn nữa, vội đi đến chỗ Mặc Tông Nhiên.
Mặc Tông Nhiên ghé vào mặt bàn, quả nhiên đã ngất đi.
Vân Quán Ninh bắt mạch cho ông, phát hiện là giận quá mà ngất đi, lặp tức phân phó Tô Bính Thiện giúp đỡ, hỗ trợ đặt Mặc Tông Nhiên nằm lên giường, lại lấy châm từ không gian ra châm cứu cho ông.
Từ đầu đến cuối nàng đều không nói với Mặc Hồi Phòng một câu.
Mà Mặc Hồi Phong rướn cổ, cẩn thận nhìn động tác của nàng.
Thấy nàng vừa sờ tay áo đã lấy ra ngân châm, ánh mắt Mặc Hồi Phong khẽ run lên.
Nữ nhân này thật luôn mang theo ngân châm bên mình!
Nếu như thấy ai không vừa mắt, chỉ cần phóng một châm qua...!
Hắn ta rùng mình một cái.
Chỉ cảm thấy Vân Quán Ninh bây giờ thật sự khác hoàn toàn so với trước đây.
Chẳng mấy chốc, Mặc Tông Nhiên đã từ từ tỉnh lại, thấy Vân Quán Ninh ngồi bên giường lo lắng nhìn mình, ông trầm giọng hỏi: “Quán Ninh, trẫm sao vậy?”
“Phụ hoàng, người là giận quá dẫn đến ngất đi.”
Sắc mặt Vân Quán Ninh đầy sầu lo: “Phụ hoàng, sức khỏe của người vốn đã không tốt, dù là gì đi nữa cũng không thể tức giận như vậy nữa!”
“Hừ”.
: Giống Như Máy Ghi Âm Vậy.
Mặc Tông Nhiên lạnh lùng hừ ra tiếng.
Không thể tức giận như vậy nữa!
Tên vô sỉ này quay lại không phải chính là chọc giận ông đó sao?!
Ánh mắt ông bỏ qua Vân Quán Ninh nhìn về phía Mặc Hồi Phong, thấy ánh mắt né tránh của hắn ta: “Quán Ninh, người cảm thấy trẫm nên xử trí tên nghịch tử này thế nào mới phải?”
“Chuyện này.”
Vân Quán Ninh do dự.
Kêu nàng trả lời vấn đề thế này rõ ràng là không thích hợp.
Sau lưng Mặc Hồi PHong thì còn được, nhưng đây là trước mặt người ta, không hay đến cỡ nào?
“Phụ hoàng, chuyện này người làm chủ là được rồi”
Nàng cúi đầu.
Nhưng mà “lòng tốt” của nàng, rõ ràng là không có được sự cảm kích của Mặc Hồi Phong. Trong lòng hắn ta hận Vận Quản Ninh đến phát điện, thậm chí hận luôn cả Mặc Diệp.
Hắn ta đường đường là Doanh Vương, bây giờ lại xa cơ lỡ bước đến bực này?!
Nàng thế nhưng chỉ là một người phụ nữ đã có chồng?!
Mặc Tông Nhiên biết, nàng là không muốn trước mặt đắc tội với Mặc Hồi Phong.
Ông thu hồi ánh mắt, vừa khéo thấy miệng Vân Quán Ninh có chút thay đổi, nàng không phát ra tiếng nói với Mặc Tông Nhiên: Đánh!
Mặc Tông Nhiên hiểu ý.
“Người đầu! Kéo tên nghịch tử này ra ngoài, phạt đánh năm mươi gậy lớn!”
Năm mươi gậy lớn?!
Đánh xong năm mươi gậy lớn này, e là Mặc Hồi Phong không chết cũng mất nửa cải mạng?!
Tô Bính Thiện sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Mặc Hồi Phong đã cứng đờ tại chỗ, vội vàng khuyên: “Hoàng thượng, không thể làm vậy! Năm mươi gậy lớn này, thực sự là quá..”
“Lắm miệng thì đánh luôn cả ngươi!”
Mặc Tông Nhiên lạnh giọng nói: “Nó rèn luyện nhiều năm ở biên cương, trẫm không tin ngay đến năm mươi gậy này nó cũng không chịu được!"
Tô Bính Thiện nào dám lắm mồm nữa.
Chẳng mấy chốc, hai ngự lâm quân tiến vào, muốn kéo Mặc Hồi Phong đi.
Lúc này hắn ta mới hồi thần xin tha: “Phụ hoàng, phụ hoàng, nhị thần biết sai, nhi thần biết sai rồi!”
Giống như máy ghi âm vậy.
Mặc Hồi Phong luống cuống tay chân.
Nếu như hắn ta bị gậy đánh ngoài ngự thư phòng vậy thì sao này sao còn làm người được nữa chứ?!
Mặc Tông Nhiên quay đầu không muốn nhìn hắn ta, chán ghét xua tay ra hiệu cho ngự lâm quân mau đưa hắn ta ra ngoài: “Nếu tiếp tục la hét ầm ỹ thì bịt miệng nó lại.”
Lần này, Mặc Hồi Phong không dám nhiều lời nữa!
Nếu như bị bịt miệng đảnh thì càng mất mặt hơn nữa!
Mãi cho đến khi hắn ta bị kéo ra, Vân Quán Ninh mới cười khẽ: “Phụ hoàng, con dâu nghe nói, nếu như tức giận trong lòng thì nhất định phải trút nó ra”
“Nếu để kẹt mãi trong lòng, thì rất dễ trở thành một nút thắt! Đến lúc đó càng phiền phức hơn nữa!”
“Mà đánh người Là vui vẻ nhất, cũng là cách dễ trút giận trong lòng nhất!”