Chương
Mặc Diệp đứng ngoài cửa, hắn muốn nghe xem Vân Quán ninh sẽ nói gì tiếp theo.
Nhưng trong điện lại vô cùng tĩnh lặng.
Vân Quán Ninh không nói gì, chỉ nghe thấy Mặc Tông Nhiên nói: “Lão Thất có thể tìm ra Huyền Sơn tiên sinh, chuyện này trẫm chưa bao giờ ngờ tới.
”
“Con nói thật cho ta biết, có phải là con giúp nó không?”
“Phụ hoàng, con dâu chỉ là một nữ nhân đã có chồng, lui về lo việc trong nhà, sao có thể quen biết Huyền Sơn tiên sinh.
”
Vân Quán Ninh cúi đầu, nàng lấy từ trong phòng ra vài nhánh Khẩu Phục Dịch có tác dụng tĩnh tâm an thần rồi nói: “Phụ hoàng, mỗi tối trước khi đi ngủ người ngâm một nhánh này uống, có thể giúp người ngủ ngon hơn.
”
“Được.
”
Mặc Tông Nhiên nhìn đống Khẩu Phục Dịch lạ hoắc trước mặt, chẳng chút nghi ngờ.
Y thuật của Vân Quán Ninh như thế nào, trong lòng ông biết rõ.
Nói cách khác, ông tuyệt đối tin tưởng nàng.
“Phụ hoàng, nếu không còn việc gì thì con dâu xin phép cáo lui.
”
Vốn dĩ Mặc Tông Nhiên còn đang muốn thảo luận với nàng một lát về chuyện Lưu Đại Văn cấu kết với Mặc Hồi Phong… Nhưng trông thấy bộ dạng nàng có vẻ thờ ơ lạnh nhạt, ông chỉ đành khoát tay: “Đi đi.
”
Vân Quán Ninh thu dọn tủ thuốc, cúi xuống hành lễ rồi rời khỏi.
Vừa mở cửa điện ra, Vân Quán Ninh đã thấy Mặc Diệp đứng bên ngoài.
”
Nàng giống như không nhìn thấy hắn, cứ vậy mà đi thẳng, dần dần bóng dáng cũng khuất xa.
Thấy thế, Mặc Diệp lập tức nhíu chặt mày.
Ban nãy vốn là Mặc Diệp muốn mở miệng nói chuyện với nàng, lại trông thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng nên cuối cùng hắn chẳng nói được câu nào.
Mãi cho đến khi bóng dáng Vân Quán Ninh mất dạng không còn thấy đâu nữa, trong ngự thư phòng vang lên giọng nói của Mặc Tông Nhiên, Mặc Diệp mới bừng tỉnh trở lại.
“Còn đứng ở ngoài cửa làm gì? Định làm thần giữ cửa sao?”
Lúc này Mặc Diệp mới bước chân vào trong ngự thư phòng.
“Phụ hoàng.
”
Hắn chắp tay hành lễ.
“Ngồi xuống rồi nói.
”
Mặc Tông Nhiên thu đống Khẩu Phục Dịch lại, nhìn gương mặt không chút biểu cảm nào của hắn rồi nói: “Quán Ninh vừa mới đi ra, hai ngươi lại không nói gì với nhau hay sao? Đã đến nông nỗi này rồi?”
“Trẫm bảo người đi nhận lỗi với thê tử của ngươi, ngươi nhận đến đâu rồi?”
Mặc Diệp bất lực.
Mấy năm gần đây, nữ nhân theo đuổi hắn nhiều không kể hết… Trong số đó những người theo đuổi Vân Quán Ninh vẫn là lợi hại nhất.
Mấy năm gần đây, hắn đã quen với việc Vân Quán Ninh luôn bị thương khi ở bên cạnh hắn, nguyện ý vì hắn mà trả giá tất cả.
Đột nhiên, nàng lại trở nên lạnh lùng, khiến hắn thực sự có chút không quen.
“Nó không nghe, chứng tỏ rằng ngươi chưa đủ chân thành.
”
Mặc Tông Nhiên hừ lạnh: “Nha đầu Vân Quán Ninh này, trầm thấy quả là một cô nương tốt! Không cần biết trước đây hai ngươi như thế nào, sau này ngươi nhất định không được ức hiếp nó nữa.
”
“Vâng, thưa phụ hoàng.
”
Mặc Diệp thành thật đáp ứng.
“Bỏ đi, không nói đến chuyện này nữa.
”
Mặc Tông Nhiên đứng dậy, đi lại vài bước trong ngự thư phòng.
Ông đi tới cạnh cửa sổ, nhìn quang cảnh thiên nhiên tươi đẹp bên ngoài, quay người nhìn Mặc Diệp, cau mày nói: “Chuyện hôm nay, ngươi có điều gì muốn nói với trẫm không?”
“Nhi tử tới đây để cầu xin phụ hoàng tha tội.
”
Mặc Diệp đứng dậy, một tay hất vạt cẩm bào ra đằng trước rồi quỳ xuống nghiêm chỉnh trước mặt Mặc Tông Nhiên.
“Hả?”
Mặc Tông Nhiên đứng yên tại chỗ, nhướng mày nhìn hắn: “Ngươi nhận sai cái gì với trẫm?”
“Kỳ thực nhi tử chưa từng điều tra ra tung tích của Huyền Sơn tiên sinh, cũng chưa từng gặp mặt ông ấy, hôm nay con chỉ làm thế để lừa Lưu Đại Văn, cho nên cũng đã lừa dối phụ hoàng.
”
Mặc Diệp dùng giọng điệu chân thành để nói.
Chuyện này, Mặc Tông Nhiên cũng không hề cảm thấy bất ngờ.
Huyền Sơn tiên sinh là người như thế nào?
Nếu mà dễ dàng tìm được như thế…
Thì e là đã không được xưng là cao nhân ngoại giới rồi!
Vừa nãy Mặc Diệp ở Cần Chính Điện đã nói từng gặp qua Huyền Sơn tiên sinh, lúc đó ông đã biết thừa tiểu tử này chắc chắn đang nói bừa.
Nhưng ông vẫn chưa vội lột tr ần.
Thứ nhất là ông muốn giữ thể diện cho hắn trước mặt bao nhiêu người.
Thứ hai là ông cũng muốn xem xem rốt cuộc hắn muốn làm cái gì.
Mặc Tông Nhiên chăm chú nhìn hắn, không nói năng gì.
Rất lâu sau mới thấy ông cúi đầu mỉm cười, nói: “Đứng dậy rồi nói!”
Ông vỗ nhẹ vào vai Mặc Diệp: “Có cái gọi là việc quân cơ không ngại nói dối, cũng có lúc nói dối sẽ giống như con dao hai lưỡi, có thể bóc trần một lời nói dối thì cũng có thể có thêm một lời nói dối khác!”
“Mặc dù hôm nay ngươi đã lừa trẫm nhưng cũng đã vạch trần được bộ mặt thật của Lưu Đại Văn, tránh được việc trẫm vẫn bị ông ta làm lu mờ tâm trí.
”
“Ngươi có đầu óc như vậy, cũng xem như có được vài phần phong độ của trẫm hồi còn trẻ.
”
Xem như cũng là sự động viên rất lớn đối với ông!
“Thần Cơ Doanh, trẫm giao cho ngươi cai quản, còn nữa, nha đầu Quán Vân mà năm đó trẫm ban hôn cho ngươi, cũng là một lựa chọn sáng suốt.
”
Mặc Tông Nhiên đi tới một bên rồi ngồi xuống, cúi đầu thở dài một hơi: “Khoảng thời gian này ngươi đã khiến trẫm có cách nhìn khác về ngươi.
”
“Lấy được thê tử hiền tài đức độ, Quán Ninh đã đối xử và giúp đỡ ngươi không ít lần.
”
Nói qua nói lại vẫn quay về chủ đề Vân Quán Ninh.
Khoé mắt Mặc Diệp hơi co rút một chút.
Không phải phụ hoàng lại muốn răn dạy hắn một trận nữa chứ?
Cũng may, Mặc Tông Nhiên nhanh chóng chuyển chủ đề: “Người đứng sau lưng Lưu Đại Văn chính là lão Tam?”
“Bẩm phụ hoàng, nhi tử vẫn chưa dám chắc chắn việc này… nhưng mà, cũng đã nắm chắc chín mươi phần trăm trong tay.
”
“Lời này của ngươi không phải thừa rồi sao?”
Mặc Tông Nhiên liếc hắn: “Trẫm biết, ngươi không muốn nói xấu lão Tam trước mặt trẫm, nhưng sai là sai!”
“Quán Ninh nói không sai, phải nghiêm nghị trừng trị.
”
Ông quay đầu đi hướng khác: “Giờ đây lão Tam đã không còn đi theo con đường chính đạo nữa rồi.
”
“Còn không lo quản giáo chặt chẽ, chỉ sợ sau này nó sẽ lầm đường lạc lối.
”
Mặc Tông Nhiên thâm sâu nhìn hắn rồi nói: “Ngươi đừng có học thói xấu giống Tam ca của mình.
”
Phụng mệnh của Mặc Tông Nhiên, Mặc Diệp lập tức tới Cố gia một chuyến.
Ai mà ngờ được hôm nay thật không trùng hợp, Vân Quán Ninh không có ở đây.
Ngược lại hắn lại gặp Viên Bảo, đứa nhỏ này trước sau như một vẫn cứ kiêu ngạo như thế, nó chẳng thèm gọi Mặc Diệp một tiếng “gia phụ” mà chỉ quay cái lưng tròn lẳn về phía hắn.
Mặc Diệp bất đắc dĩ chỉ đành rời đi.
Khoảng thời gian gần đây, Vân Quán Ninh thường xuyên đi sớm về muộn, hành tung cực kỳ bí ẩn.
Kể cả đám người Cố Bá Trọng cũng không biết rốt cuộc nha đầu này đang làm cái gì.
Mấy ngày liền, Cố Bá Trọng đều đợi ở cửa, cuối cùng cũng bắt được quả tang nàng đi ra ngoài.
“Nha đầu này, rốt cuộc con đang bận cái việc gì vậy hả? Cả ngày cứ thần thần bí bí, ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu.
”
Trời vẫn chưa sáng hẳn, phía chân trời xa hiện lên một vầng sáng, bên tai còn văng vẳng tiếng gà gáy.
Vân Quán Ninh nhìn Cố Bá Trọng đứng chắn ở cửa thì cười gượng mà nói: “Ngoại tổ phụ, sao người dậy sớm thế, người cũng muốn tập thể dục vào sáng sớm sao?”
“Tập thể dục buổi sớm?”
Vẻ mặt Cố Bá Trọng đầy nghi hoặc.
“Đúng vậy, là tập thể dục vào sáng sớm đó! Người đã cao tuổi rồi, phải chăm tập luyện thân thể vào sáng sớm mới tốt.
Hay là để con dạy người Thái Cực Quyền nha?”
Nói xong không đợi Cố Bá Trọng trả lời, Vân Quán Ninh đã cầm lấy cổ tay của ông rồi dẫn ra vườn hoa sau nhà.
Đánh một động tác Thái Cực Quyền, Cố Bá Trọng bèn cảm thấy khí lực sảng khoái.
“Thái Cực Quyền này không tệ nha, sau này mỗi sáng ta đều sẽ dậy sớm để luyện tập.
”
“Được! Ngoại tổ phụ, người phải thật kiên trì!”
Vân Quán Ninh nói vài câu khích lệ rồi vỗ vỗ lên vai ông: “Kiên trì mới có thể càng già càng dẻo dai!”
Thấy trời đã sáng, Vân Quán Ninh bèn thừa dịp chuồn mất.
Đợi nàng đi xa rồi, Cố Bá Trọng mới thu tay về, vô tư nói tiếp: “Không đúng! Không phải là ta đang muốn ngăn cản nha đầu này hay sao? Sao lại bị nó lừa nữa rồi?”
Nhưng bóng dáng Vân Quán Ninh đã biến mất rồi, Cố Bá Trọng chỉ đành lắc đầu về phòng rửa mặt, chuẩn bị dùng bữa sáng.
Sau đó lại dạy Viên Bảo học bài.
Nửa canh giờ sau, Vân Quán Ninh đã rời khỏi kinh thành.
Không biết nàng có được ở đâu một con ngựa, người ngựa cùng nhau phi như bay, rất nhanh đã bỏ xa kinh thành lại sau lưng.
.
Chương
Ngẩng đầu nhìn qua, đây là một ngọn núi sừng sững không nhìn thấy đỉnh, ngay giữa sườn núi còn có sương mù bao phủ, lượn lờ xung quanh.
Nơi đây bốn bề đều là núi, cây cối um tùm, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thú hoang gầm rú. Phóng tầm nhìn ra xa một chút chỉ có thể thấy mảng rừng xanh ngát vô tận, không thấy một chút bóng dáng của đồng bằng hay nông trại nào cả.
Rất khó có thể tin được, ở nơi cách kinh thành hai canh giờ đi đường này lại có cảnh núi non hùng vĩ như vậy.
Nơi này cứ như thể chốn bồng lai tiên cảnh, không vướng chút bụi trần nhân gian, không có dấu vết của người phàm tới quấy nhiễu.
Đoạn đường kế tiếp rất gồ ghề, ngựa vốn không thể nào đi được.
Vân Quán Ninh chỉ có thể tự mình đi bộ lên núi.
Nàng quay người khẽ vuốt v mặt con ngựa, nhẹ giọng nói: “Quay về đi, tìm chỗ mà nấp. Nhớ là dọc đường đừng nên dừng lại, tránh lại để người khác bắt được sẽ ăn thịt ngươi đó!”
Con ngựa hí một hơi.
Vân Quán Ninh vỗ một phát vào mông nó, con ngựa lập tức cong chân chạy đi.
Nàng dời tầm mắt, chuẩn bị lên núi.
Đường đi mọc đầy cỏ dại mọc, hầu như không nhìn thấy đường đi, cũng không nhìn thấy chỗ bước đi nữa.
Mỗi lúc như thế này, Vân Quán Ninh mới cảm thán tại sao nàng lại không biết khinh công!
Nếu như có thể được giống như Mặc Diệp, bay tới bay lui vô cùng tiện lợi như thế, vậy bây giờ nàng cần gì phải vừa thở hổn hển vừa leo lên núi như này chứ?
Cũng may đã tới nhiều lần rồi, nàng có thể tìm đường lên núi rất chính xác. Nhưng cho dù như thế, lúc leo được lên tới núi cũng đã qua hai canh giờ rồi.
Vân Quán Ninh đổ rạp người trên tảng đá, mệt lả.
Bây giờ đã là giờ Mùi rồi.
Ngày thường vào giờ này thì nàng đã ở trên núi từ lâu rồi, hôm nay mới sáng sớm lại bị ngoại tổ phụ ngăn lại.
Vân Quán Ninh vừa nằm trên tảng đá lớn nghỉ ngơi, lại nghe phía sau có tiếng hừ nhẹ: “Nha đầu lười biếng, hôm nay ngươi tới chậm rồi, phạt ngươi đưa ta hai bình rượu.”
“Nằm mơ đi.”
Vân Quán Ninh cũng không quay đầu nhìn lại, thở hồng hộc đáp: “Hôm nay ta có việc.”
Ngọn núi cao này tên là núi Vân Vụ.
Bởi vì mây mù giăng đầy quanh năm, cho nên mới có tên như vậy.
Với người bình thường mà nói, ngọn núi này chứa đầy những đạo lý huyền diệu, cho nên không dám tùy tiện lên đây.
Từ giữa sườn núi nhìn xuống sẽ cảm thấy vừa lạnh vừa ẩm ướt, tựa như chỗ nào cũng đều có nguy hiểm rình rập.
Nhưng vì thế nên cũng không có ai biết được, phong cảnh phía trên đỉnh núi lại có tuyệt mỹ như này.
Dù cho đã qua giờ Mùi, nhưng ánh mặt trời trên đỉnh núi vẫn ấm áp chiếu rọi vào đám sương mù trên sườn núi, nhìn tựa như một đám mây màu vàng nhạt.
Màu vàng này lấp lánh, trông rất đẹp mắt.
Phía trên đỉnh núi cũng không hẳn là rộng lắm.
Chỉ có vài gian nhà lá, bên cạnh mấy gian nhà lá đó là một vườn rau cải được ngăn bởi rào chắn.
Sau nhà lá có chăn nuôi gà, vịt và ngỗng, phía bên cạnh còn có một hồ cá nho nhỏ.
Nếu nói phía trên đỉnh núi này là chốn bồng lai cách xa trần tục, vậy thì những tiếng kêu của đám gia cầm kia đã bất giác khiến nơi này vướng chút mùi vị nhân gian. Từ tiên cảnh bồng lai đã biến thành khung cảnh nhân gian chân thực.
Vân Quán Ninh lười nhác bò trên tảng đá, nghỉ ngơi cũng đủ rồi.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị “tiên nhân” nhìn rất đạo mạo xuất chúng đang đoan chính ngồi bên hồ để… Làm cá.
Thân cá trơn trượt lại cứ thỉnh thoảng vẩy ra khỏi lòng bàn tay của ông, khiến mặt người kia đều dính toàn bùn đất.
Lông mày rậm rạp còn dính vài cái vảy cá.
Vân Quán Ninh không nhịn được bật cười.
“Tiên nhân” đó tức giận liếc nàng, mắng một câu: “Ngươi biết rõ ta không biết làm cá, còn không mau tới giúp đỡ. Muốn đứng xem tới khi nào nữa?”
“Suốt cả buổi chiều ta đều chưa ăn gì, đói bụng sắp chết rồi.”
“Ta nói nha Huyền Sơn tiên sinh đạo mạo xuất chúng, nếu ngài không biết làm cá, vậy nuôi cả một hồ chật ních như này để làm gì?”
Vân Quán Ninh bất đắc dĩ đi tới cầm lấy con dao trong tay của người kia, gọn gàng xử lý đám cá ngoan cố này.
Hóa ra, đây chính là Huyền Sơn tiên sinh danh tiếng lẫy lừng.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ lúc này của ông, làm gì có tý nào giống với vị Huyền Sơn tiên sinh trong lời đồn đâu?
Vân Quán Ninh đảm nhận việc làm cá, người ở đây lại thở phào nhẹ nhõm, đứng lên lau mặt hừ nhẹ: “Nuôi để làm cảnh được không? Ta cứ thích nhìn chúng nó bơi qua bơi lại vậy được rồi.”
“Ai biết cá này có thể ăn đâu?”
Ông nuôi mấy con cá này chỉ đơn thuần là vì để làm cảnh.
Mãi cho tới lúc Vân Quán Ninh xuất hiện, ông mới như được mở ra một cánh cửa khác.
Cánh cửa của mỹ vị nhân gian!
Hóa ra, mấy con cá này có thể ăn được.
Dựa vào tài nghệ nấu nướng của Vân Quán Ninh, mấy con cá này có thể làm món chiên xù, chiên giòn, nấu canh hay xào lên đều được.
Cá to có thể hấp, có thể rán, có thể kho, có thể nấu canh.
Làm mấy món như canh cá, canh cá nấu với dưa chua, rồi còn cả canh chua cá nữa…
Kiểu cách đa dạng, khiến người ta hoa cả mắt.
“Huyền Sơn tiên sinh, người ăn cá cũng gần nửa tháng rồi, không thấy ngán sao?”
Vân Quán Ninh làm cá cũng làm đến chán ngấy rồi!
Lúc trước, cá trong ao của Huyền Sơn tiên sinh rất nhiều, trôi qua nửa tháng thì chỉ còn cái ao không. Ở đây cách chân núi rất xa, ăn hết chỗ cá này không phải sẽ phải đi xuống núi bắt cá dưới sông mang về đây nuôi sao?
Phiền phức biết bao nhiêu!
“Chi bằng sáng mai, chúng ta ăn mấy con gà, vịt, ngỗng kia đi?”
“Ngươi mang nghiệp với cá chưa đủ, còn muốn mang thêm nghiệp với gà, vịt, ngỗng sao?”
Huyền Sơn tiên sinh nhìn nàng bằng ánh mắt quỷ dị: “Ngươi không có quỷ kế gì đó chứ? Ngươi được trời cử xuống đây trừng phạt ta sao?”
Ông nuôi gà là để báo giờ giấc.
Nuôi ngỗng là để phòng có chồn hoang tới ăn gà, còn có thể giữ nhà.
Nuôi vịt… Thì chính là vì để làm cảnh.
Ông cảm thấy mấy con vịt đó mỗi lúc đi đều ngoe nguẩy cái mông, nhìn rất đáng yêu.
Đám gà, vịt với ngỗng này của ông rất có linh tính, mỗi một con đều làm rất tròn bổn phận của mình.
Vậy mà nhà đầu thối này lại còn muốn nhai luôn cả gà, vịt với ngỗng của ông?
Huyền Sơn tiên sinh không vui.
“Ta đã nói với người rồi, ta có thể chế biến đám gà, vịt, ngỗng đó thành hai mươi loại mỹ vị cực ngon. Đảm bảo một thần tiên mỗi ngày húp sương ba bữa như ngài đây chưa từng được thưởng thức qua đâu.”
Vân Quán Ninh vỗ ngực đảm bảo.
“Thật sao?”
Huyền Sơn tiên sinh nửa tin nửa ngờ: “Nha đầu nhà ngươi chỉ được cái mồm miệng liến thoắng, ta không tin.”
“Còn phải nói sao, người không tin con người ta, nhưng không lẽ lại không tin vào tay nghề của ta?”
Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn ông.
Huyền Sơn tiên sinh chần chừ.
Nói tới cuối cùng, vẫn là mấy món mỹ vị nhân gian kia đánh gục “tình yêu” của ông dành cho đám gà, vịt, ngỗng đó.
“Trước hết chùi nước bọt trên mép người đi.”
Vân Quán Ninh làm ra vẻ mặt ghét bỏ: “Đám gà, vịt, ngỗng đó mà không ăn, đợi tới khi chúng nó già rồi…”
“Già rồi thì thế nào?”
Huyền Sơn tiên sinh nhịn không được lại hỏi.
Lúc trước, trong đám gia cầm đó nếu có con nào chết, ông đều chôn chúng dưới gốc cây. Bây giờ cái cây đó đã rất to, còn to hơn cả eo người nữa.
Chẳng lẽ, là lấy dinh dưỡng từ đám gà, vịt, ngỗng đó?
“Già rồi thịt sẽ dai lắm, khó nhai!”
Vân Quán Ninh nghiêm trang nói.
Huyền Sơn tiên sinh: “…”
Vân Quán Ninh lại chỉ vào vườn rau trước nhà: “Còn vườn rau đó của người nữa, cứ để đó thì không phải đều sẽ trở thành thức ăn cho chim chóc, sóc nhỏ hay sao?”
“Ta cũng có thể làm món ăn được cho người.”
Đám rau đó, Huyền Sơn tiên sinh trồng đều là cho đám gia cầm của mình ăn.
“Thứ mà gia cầm ăn, ta có thể ăn?”
Mặt của Huyền Sơn tiên sinh nhíu lại.
Vốn dĩ, nhìn người này không thể biết được tuổi thật.
Từ tóc hoa râm tới lông mày đều trắng toát, chòm râu trên mặt cũng là một màu trắng, lại còn ăn mặc một thân y phục trắng… Nếu nói theo cách của Vân Quán Ninh thì ban đêm ông đi ra ngoài có thể sẽ hù chết cả người.
Huyền Sơn tiên sinh bày ra vẻ mặt xem thường, bác bỏ suy nghĩ đó của nàng. Trên mặt chính là kiểu: ‘Ngươi thì biết cái gì, đây mới gọi là đạo mạo xuất chúng!’
Nếu không phải trước đó đã điều tra rõ ràng người ở trước mặt chính là vị Huyền Sơn tiên sinh trong lời đồn.
Vân Quán Ninh còn sẽ cho rằng, đây là lão ngoan đồng nhà nào đó chạy tới.
“Vậy chúng ta giao kèo đi?”
Vân Quán Ninh nháy mắt nhìn người kia nói: “Nếu như người đồng ý với ta, ta sẽ làm món ngon cho người, còn dạy người ủ rượu nữa! Tay nghề ủ rượu của ta ngon như nào, hẳn là người cũng biết rồi!”
Huyền Sơn tiên sinh bị lung lay.
Nhưng rất nhanh sau đó, ông lại cau mày nói: “Nha đầu như ngươi tâm địa xảo trá.”
“Muốn giao kèo gì với ta?”