Nhìn dáng vẻ sâu xa của Tần Tự Tuyết…
Tử Tô hiểu ngay thứ thuốc trong tay mình là gì.
Xem ra Vương phi nhà mình đã sớm có đối sách, đồng thời cũng chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, chứ không phải hành động bộc phát nhất thời.
Tử Tô nhận lấy thuốc, hai tay run rẩy.
Nhưng khi nghĩ đến việc ả ta và Tần Tự Tuyết là người cùng thuyền. Nếu Vân Đinh Lan mà bước vào cửa, giành được sủng ái, rồi mang thai, thì cũng có nghĩa là Vương Phi nhà mình chắc chắn sẽ thất sủng.
Không, bây giờ Vân Đinh Lan còn chưa vào cửa, mà Vương Phi nhà mình đã bị thất sủng, bị Vương gia bỏ rơi chẳng khác gì giày rách!
Chỉ khi Vương phi có được sủng ái, ả ta mới có thể hưởng phúc theo.
Do đó, Tử Tô cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, và trầm giọng nói ra lời đồng ý.
Không lâu sau đó, bữa trưa đã sẵn sàng.
Vân Đinh Lan nói Mặc Hồi Phong không thể xuống đất, lại càng không thể đến phòng ăn dùng bữa, nên nàng ta cũng không đến theo. Mà chỉ ra lệnh cho hạ nhân đưa đồ ăn đến phòng Mặc Hồi Phong.
Tần Tự Tuyết lại tức giận.
Nàng ta đích thân đưa đồ ăn vào phòng.
“Vương gia có cần thiếp hầu hạ dùng bữa không?”
Nàng ta hỏi một cách thân mật.
“Không cần, ra ngoài đi! Ở đây có Lan Nhi hầu hạ bổn vương là đủ rồi.” Mặc Hồi Phong lạnh lùng nói mà chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một cái.
“Vâng, thưa Vương gia.”
Nỗi ghen ghét trong lòng Tần Tự Tuyết dâng lên.
Vân Đinh Lan lễ phép gật đầu với nàng ta, sau đó quay sang nhìn Mặc Hồi Phong: “Vương gia, Lan Nhi lại không làm được chuyện của một người hầu rồi! Mấy ngày trước ta bị phụ thân trách phạt, đến giờ thân thể vẫn chưa khỏe lại.”
“Hay là Lan Nhi đút ngài ăn nha?”
“Được thôi!”
Mặc Hồi Phong cười một cách dâʍ đãиɠ: “Bổn Vương cầu còn không được.”
“Vương gia, ngài xấu quá đi à.”
Vân Đinh Lan cười nhõng nhẽo, sau đó thật sự đút một miếng thịt vào miệng Mặc Hồi Phong.
Mặc Hồi Phong vui vô cùng.
Nếu không phải Mặc Hồi Phong vẫn còn đang bệnh, thì chắc cả hai đã không nhịn được rồi!
Tần Tự Tuyết xem mà trợn tròn hai mắt!
Trong cơn tức không kịp thở, nàng ta đã suýt ngất đi.
Tử Tô vội vã đỡ nàng ta ra ngoài.
“Vương Phi, bình tĩnh, bình tĩnh!”
Tần Tự Tuyết bước khỏi cửa, không thèm để ý thân phận mà ngồi phịch xuống bậc đá: “Thật kinh tởm! Đúng là ác độc! Đồi phong bại tục!”
“Đây rõ ràng là diễn xuất của ả tiểu hồ ly tinh lẳng lơ trong thanh lâu kia!”
Ai bảo Mặc Hồi Phong thích cái loại này làm gì kia chứ?
Để lấy lòng Mặc Hồi Phong và chọc tức Tần Tự Tuyết, Vân Đinh Lan đến liêm sỉ cũng không cần!
Tần Tự Tuyết giận đến phát run: “Vương gia luôn nói tính ta trong trẻo như hoa cúc, hóa ra đây không phải khen ta, uổng công ta cho đó là thật, cho là Vương gia thích loại người như ta!”
Nhưng ai ngờ, Mặc Hồi Phong lại thích loại hồ ly tinh nhõng nhẽo, hoang dại như Vân Đinh Lan!
Chẳng phải chỉ là hồ ly tinh thôi sao?
Cũng đâu phải Vân Đinh Lan không làm được! Chỉ là không đúng ý Mặc Hồi Phong, cũng vì thế mà những năm gần đây nàng ta đã tự tạo cho mình một hình tượng “dịu dàng, điềm đạm”!
Thấy vương phi nhà mình tức giận, Tử Tô vội nói: “Thân phận của Vân nhị tiểu thư kia mới thật đáng thương.”
“Lúc nãy còn cười ha hả nữa chứ. Người ta không biết chắc tưởng ả là gà mái già đẻ trứng!”
Câu nói này đã chọc Tần Tự Tuyết cười.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt căm phẫn của nàng ta lại lóe lên: “Là ả cố ý chọc tức ta.”
“Nhưng không sao, ta không quan tâm. Chúng ta còn nhiều thời gian!”
Tử Tô vội hỏi: “Vương phi, vậy cái thứ trong thức ăn… Vương gia ăn vào có sao không?”
“Không sao. Bổn vương phi đã hỏi đại phu rồi, thuốc này chỉ có tác dụng với nữ nhân. Vương gia là nam nhân, dù có ăn hết cũng không sao.”
Tần Tự Tuyết tỏ vẻ đắc ý: “Chúng ta cứ cho thêm từng chút một, rồi âm thầm lặng lẽ…”
Nàng ta liếc sang cánh cửa phòng đã khép kín, và lắng nghe những lời õng ẹo của Vân Đinh Lan: “Vương gia, ngài còn bệnh mà, đừng có làm bậy…”
Tần Tự Tuyết siết chặt hai tay.
Ngay cả khi Vân Đinh Lan nghi ngờ, nàng ta cũng có thể mạnh dạng ăn hết thức ăn trước mặt ả!
Dù gì nàng ta cũng đã không thể mang thai nữa, nên dù có ăn hết mấy thứ này thì tình hình cũng không thể tệ hơn!
Miễn là có thể lật đổ Vân Đinh Lan!
…
Lưu Đại Văn bị chém đầu.
Khi Mặc Diệp ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, thì tình cờ thấy ngự lâm quân đang áp giải ông ta đến pháp trường.
Hắn cũng không không nhìn ông ta lâu mà vội vàng xuất cung.
Tống Tử Ngư không có ở Vương phủ, còn Vân Quán Ninh thì đang tắm nắng ngoài hành lang.
Việc đưa Viên Bảo về Cố Gia vào mỗi sáng sớm đã trở thành thói quen. Thật ra lúc đầu nàng cũng không quen với khoảng thời gian không có nhi tử ở bên, nhưng cứ thế về sau cũng quen…
Chỉ cảm thấy thật thanh tịnh!
Nàng có thể tự do tự tại, làm gì thì làm!
“Tống Tử Ngư đâu?”
Mặc Diệp hỏi ngay khi vừa bước vào cửa.
“Sao thế?”
Vân Quán Ninh lấy chiếc khăn tay đang che trên mặt xuống, rồi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mặc Diệp: “Có chuyện gì à?”
Mặc Diệp không kìm được nữa, bèn ngồi xuống bên cạnh nàng, và nói về việc của buổi tảo triều hôm nay: “Lúc xuất cung, bổn vương đã thấy Lưu Đại Văn bị áp giải đến pháp trường.”
“Lời của phụ hoàng giống hệt với quẻ bói của Tống Tử Ngư!”
Ánh mắt của hắn có chút kích động: “Tống Tử Ngư đâu rồi?”
“Ra ngoài rồi.”
Vân Quán Ninh khẽ nhìn hắn.
Nàng còn tưởng là có chuyện gì…
Nàng biết rõ Tống Tử Ngư là người thực sự có năng lực, chứ không giống cái tên giả mạo treo đầu dê bán thịt chó Lưu Đại Văn”
“Khi nào mới về?”
Mặc Diệp không khỏi hỏi: “Không phải hắn ta nên ở Vương phủ đợi bổn phương xong tảo triều à? Sao lại ra ngoài vào giờ này? Bộ có chuyện gì gấp hả?”
“Vương gia, bộ dạng của chàng bây giờ sẽ rất dễ khiến người ta hiểu lầm đó biết không hả?”
Vân Quán Ninh liếc nhìn hắn.
Mặc Diệp không hiểu chút nào: “Hiểu lầm?”
“Khiến người ta hiểu lầm, bộ nàng có ý kiến với Tống Tử Ngư à!”
Nàng không khách khí mà chế nhạo hắn: “Ai cũng tưởng là ta nuôi nam sủng, nhưng thật ra thì chàng mới là người nuôi nam sủng!”
“Nhưng mà Tống Tử Ngư không phải nam sủng, chàng không nuôi nổi đâu.”
Mặc Diệp: “…”
“Ninh Nhi có thể nói chuyện dễ nghe chút không hả?”
Cái loại âm dương chướng khí này, biết trách ai đây?
“Không thể.”
Vân Quán Ninh không chút do dự mà xoay người, quay lưng về phía hắn: “Ta biết hết chuyện của chàng ở Vĩnh Thọ cung hôm nay rồi! Thế nào? Mẫu phi nói ta nuôi nam sủng, rồi bảo chàng về trừng trị ta chứ gì?”
Mặc Diệp kinh ngạc.
Bộ nữ nhân này có Thiên Lý Nhãn hay Thuận Phong Nhĩ gì đó hả?
“Nàng kêu Tống Tử Ngư xem bói, tính toán hành tung của bổn vương, với lời mẫu phi nói chứ gì?”
“Ta đâu có rãnh, với cả Tống Tử Ngư cũng đâu phải người vô đạo đức như vậy.”
Vân Quán Ninh mỉa mai: “Người chàng vẫn còn thoang thoảng mùi đàn hương ở Vĩnh Thọ cung kia kìa. Ta đâu phải kẻ ngốc.”
Đức Phi rất thích xông hương.
Nhất là đàn hương.
Mặc Diệp vội xuất cung, nên không để ý vấn đề này… Thấy giọng điệu của nàng không được vui, hắn cười với vẻ chột dạ: “Mẫu phi cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm chuyện nàng về phủ thôi.”
Không hiểu sao, trông hắn cứ như đã quen với việc khuất phục trước mặt nàng.
Vân Quán Ninh không phản ứng gì với hắn.
Đúng lúc này, Như Ngọc thần bí xông tới: “Vương Phi, thuộc hạ có tin nóng hổi này nè, người có muốn nghe không?”
“Nếu muốn nghe, chúng ta cứ quy tắc cũ, giá cả cũng cũ nốt, bán cho người giá một trăm lượng bạc!”
Dứt lời, hắn ta mới nhận ra Mặc Diệp cũng đang ở đây!
Như Ngọc căng thẳng, đang định chuồn đi thì bị Mặc Diệp gọi lại: “Đứng lại!”
“Tin nóng gì? Nói bổn vương nghe với nào?”