Thấy hắn không chút biểu cảm, nàng nói: “Cụ thể thế nào? Đứng dậy mà nói?”
Nàng sai Như Yên đi luộc hai quả trứng gà để Như Ngọc lăn mặt.
Thú thật thì nàng cũng có thể lấy túi chườm nước đá ra từ không gian, nhưng hôm nay là tại tên chó chết này thèm đòn, nàng sẽ cho hắn ta nếm chút đau khổ!
Như Ngọc uất ức đứng dậy và ngồi xuống bậc thềm.
“Cũng chẳng phải thủ đoạn gì lợi hại! Chẳng qua là bỏ thuốc vào thức ăn của Vân nhị tiểu thư kia! Nghe nói thuốc này sẽ khiến Vân nhị tiểu thư không thể mang thai.”
Nghe vậy, Vân Quán Ninh đột nhiên bật cười.
Nàng nhìn Mặc Diệp với ánh mắt đầy ẩn ý: “Người trong mộng của chàng cũng ít ác lắm”
Mặc Diệp: “…”
Sao chuyện gì cũng đổ hết lên đầu hắn thế hả?
“Ninh Nhi, bổn vương không có bất cứ quan hệ nào với Tần Tự Tuyết!”
Hắn nhấn mạnh lại lần nữa.
“Ta nói có là có. Cấm có cãi!”
Cơn ghen trong lòng Vân Quán Ninh dâng lên. Nàng hừ lạnh một tiếng: “Giải thích chính là che giấu, và che giấu chính là bắt đầu của sự lừa dối!”
Mặc Diệp: “…”
Hắn im phăng phắc.
“Như Ngọc, nói tiếp đi.”
Vân Quán Ninh ngồi dậy và nhấp một chung trà.
Thấy chủ tử mình khi trước mặt Vương phi, ngoan ngoãn như cừu con, chẳng còn chút vẻ khó ở thường ngày, Như Ngọc lén phì cười.
Hắn ta vội giải thích chi tiết vấn đề.
“Thời gian gần đây, Vân nhị tiểu thư đã dùng hết tâm huyết, quyết chen chân vào Doanh Vương phủ!”
“Tưởng tin gì mới, cái tin nóng của ngươi không có đáng một trăm lượng đâu nhe!”
Vân Quán Ninh buồn bực.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi lấy ra mười lượng bạc ném cho hắn ta: “Chủ tử nhà ngươi đánh ngươi bầm dập như vậy, mười lượng này coi như tiền thuốc!”
“Đi bôi thuốc đi.”
“Tuân lệnh Vương phi!”