Mặc Tông Nhiên nhìn hắn ta từ trên xuống vài lần và hỏi: “Ngươi là?”
“Tống Tử Ngư tham kiến Hoàng Thượng.”
Hắn ta không quỳ gối hành lễ mà chỉ chắp tay.
Thấy hắn ta không kiêu ngạo, cũng không tự ti mà toát lên vẽ uy phong lẫm liệt.
Mặc Tông Nhiên chỉ nhìn hắn ta bằng một mắt… Ông đã nhìn qua vô số người, một mắt nhìn qua cũng có thể thấy Tống Tử Ngư không phải người tầm thường. Cảm thấy hắn ta toát lên một khí chất siêu phàm thoát tục, cứ như là tiên khí.
“Tống Tử Ngư?”
Mặc Tông Nhiên ngồi xuống, và từ từ thưởng thức cái tên tinh tế này: “Tên hay lắm!”
“Minh Vương đâu?”
“Minh Vương có việc, sẽ tới sau.”
Tống Tử Ngư vừa dứt câu thì Mặc Diệp bước vào.
Mặc Tông Nhiên cau mày hỏi: “Chẳng phải nói có việc gấp quan trọng muốn gặp trẫm sao? Việc gấp gì? Ngươi mới đi đâu đó? Lại dám để trẫm chờ ngươi?”
Mặc Diệp khẽ cúi đầu: “Thưa phụ hoàng, có ba việc gấp.”
Mặc Diệp “…”
“Nói đi, tìm trẫm làm gì?”
“Phụ hoàng, tuy tên Lưu Đại Văn mạo danh đệ tử Huyền Sơn tiên sinh đã bị chém đầu, nhưng vị trí Khâm Thiên Giám bị bỏ trống đến nay, vẫn chưa có người có thể đảm nhiệm.”
Mặc Diệp vừa nói, Mặc Tông Nhiên đã đoán được ý của hắn.
“Cho nên, ngươi đã đưa đến cho trẫm một vị Khâm Thiên Giám mới?”
Không cần nói nhiều, chỉ nhìn khí chất của Tống Tử Ngư… đã đủ thấy thuyết phục hơn nhiều so với tên giả mạo – Lưu Đại Văn!
“Phụ hoàng có nhớ nhi tử từng nói đã tìm được đồ đệ thật sự của Huyền Sơn tiên sinh không?”
Mặc Diệp ngước nhìn ông.
Chỉ sau đó, vẻ mặt của Mặc Tông Nhiên đã có chút thay đổi, ông ngạc nhiên nhìn Tống Tử Ngư: “Vậy ngươi muốn nói với trẫm, vị này là đệ tử thật sự của Huyền Sơn tiên sinh?”
“Vâng thưa phụ hoàng.”
Mặc Diệp gật đầu: “Đảm bảo đây là hàng thật giá thật trăm phần trăm.”
Với bài học về sự cố của Lưu Đại Văn khi trước, đương nhiên ông cũng có chút nghi ngờ về lời nói của Mặc Diệp cũng như danh tính của Tống Tử Ngư.
Mặc Tông Nhiên cau mày, nhìn Tống Tử Ngư bằng một mắt thật lâu: “Tống Tử Ngư, ngươi làm sao chứng minh được mình là đệ của Huyền Sơn tiên sinh?”