Mặc Tông Nhiên đột nhiên tức giận, muốn đánh chết Vân Quán Ninh và Mặc Diệp…
Đổi lại là người khác, chỉ sợ đã bị dọa đến hồn bay phách tán rồi.
Nhưng hai người này vẫn cố tình, không quan tâm tới chuyện đó.
Vân Quán Ninh lắc đầu với vẻ mặt bình tĩnh: “Phụ hoàng, con dâu biết ngài là người bên ngoài thì ác độc nhưng bên trong lại rất mềm yếu, tuyệt đối không muốn đánh chết con dâu và Vương gia đâu.”
Mặc Diệp gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“Làm sao ngươi biết được trẫm sẽ không đánh?”
Mặc Tông Nhiên nghiêng đầu liếc nàng một cái: “Trẫm không phải là ngoài thì ác độc nhưng bên trong lại mềm yếu đâu, mà trẫm là ngoài thì mềm yếu nhưng bên trong ác độc đó.”
“Phụ hoàng, người đừng đùa chúng con nữa.”
Vân Quán Ninh cười hì hì: “Nếu như ngài thật sự muốn đánh chết con dâu và Vương gia, Tống Tử Ngư nhất định sẽ nhắc nhở chúng con. Nhưng ngài nhìn hắn xem, hình như cũng không quan tâm lắm.”
“Đủ để hiểu phụ hoàng chỉ là đang hù dọa chúng con mà thôi!”
Mặc Tông Nhiên: “…”
Ông ấy quên mất, Tống Tử Ngư còn đang đứng ở bên cạnh.
“Ngươi cũng hay thật đấy! Nhanh như vậy đã lấy Tống Tử Ngư ra để dọa trẫm rồi? Nếu hắn là người của các ngươi, trẫm để ở bên cạnh mình, không phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao?”
Ông ấy lạnh nhạt hừ một tiếng.
“Phụ hoàng, người nói lời này nghe khách sáo quá.”
Vân Quán Ninh tỏ vẻ không tán thành: “Toàn bộ Nam Quận này, đều là của phụ hoàng người!”
“Tống Tử Ngư tuy là bạn của chúng con, nhưng đồ của chúng con cũng như của người, hắn không phải chính là người của người sao?”
“Nếu đã như vậy, người còn lo lắng cái gì chứ?”
Mặc Tông Nhiên nghiêm túc suy nghĩ, hình như nghe cũng có lý.
Cứ như vậy, Vân Quán Ninh dựa vào tài ăn nói của nàng, rất nhanh đã xoay chuyển được cục diện. Mặc Tông Nhiên phất tay ra hiệu cho ngự lâm quân vừa mới tiến vào rút lui ra ngoài, lúc này mới cẩn thận quan sát Tống Tử Ngư.
Vừa nãy, nghe Vân Quán Ninh nói… hắn ta là bạn của bọn họ.
Tâm trạng của Tống Tử Ngư rất phức tạp.
Hắn ta năm nay mới vừa tròn hai mươi ba, đi chu du khắp thiên hạ, quen biết vô số người.