Chỉ thấy nàng thay đổi sắc mắt, đưa tay ra dùng sức cho Tôn Đại Cường một cái bạt tai!
Vân Quán Ninh tức giận nói: “Làm càn! Dám bất kính với bổn Vương Phi à! Người lại đây, kéo hắn xuống rồi móc hai con mắt của hắn cho chó ăn!”
Một bạt tai này đánh cũng không nhẹ, Tôn Đại Cường lập tức bị đánh cho ngu người.
Rốt cuộc thì vị này Minh Vương Phi có ý gì?
Không phải khi nãy nàng còn mỉm cười với hắn ta sao?
Sao lại lật mặt cho hắn ta ăn tát thế này, còn muốn kéo hẳn xuống dưới móc mắt cho chó ăn là sao?
Mặt Tôn Đại Cường đau rát, hắn ta vội vàng che mặt quỳ xuống: “Minh Vương Phi tha mạng. Tiểu dân nào dám bất kính với người, xin Minh Vương Phi minh xét!”
Bỗng nhiên xảy ra chuyện làm Lương Tiểu Công có hơi sửng sốt.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Ánh mắt sắc bén của Vân Quán Ninh bắn tới: “Các người coi thường lời nói của bổn Vương Phi sao?”
Tuy Tôn Đại Cường chỉ là một điều dân nhưng muội muội của hắn ta là Tôn Đáp Ứng, cũng chính là người đang được Hoàng Thượng sủng ái…
Đột nhiên lại móc mắt của Tôn Đại Cường ra thì cũng không được hay lắm đúng chứ?
“Minh Vương Phi, hay là, hay là ta bẩm báo cho Hoàng Thượng một tiếng cái đã?”
Lương Tiểu Công công rất khó xử, nhìn sắc mặt hắn ta giống như sắp khóc đến nơi rồi.
Đúng lúc này chỉ nghe thấy trong điện truyền đến tiếng Mặc Tông Nhiên: “Cứ theo lời Quán Ninh mà làm.”
Thì ra động tĩnh bên ngoài hắn đều biết hết.
Lúc này Lương Tiểu Công công mới thở dài một hơi, vội vàng gọi Ngự Lâm Quân cách đó không xa: “Kéo điệu dân này xuống rồi móc mắt hắn ta cho chó ăn!”
Ngự Lâm Quân chạy đến: “Minh Vương Phi, móc một con mắt hay móc cả đối vậy ạ?”
Nói móc mắt là móc mắt, Tôn Đại Cường bị dọa sự thật rồi.
Vừa nãy còn tưởng rằng Vân Quản Ninh đang cho hắn ta thể diện, nhưng thì ra khuôn mặt tươi cười của nàng là bởi vì nàng sắp muốn móc mắt hắn ta.
Quả nhiên Tử Cấm thành không phải nơi mà ai cũng có thể ở được.
Bây giờ Tôn Đại Cường không có tâm tư đầu mà khoe khoang sau khi xuất cung nữa, hắn ta chỉ mong được trốn khỏi đây.
Hắn ta ngồi bên trên mặt đất, giọng run rẩy cầu xin tha thứ: “Xin Vương Phi tha mạng, xin Vương Phi tha mạng!”
Vân Quán Ninh lạnh lùng răn dạy: “Các ngươi ăn gì mà hỏi thể? Ban nãy đôi mắt của hắn ta bất kính với bổn Vương Phi, chẳng lẽ còn có thể để một con mắt của hắn ta nhìn chằm chằm bổn Vương Phi hay sao?!”
Ngự Lâm Quân lập tức vội vàng đưa Tôn Đại Cường xuống.
Không cần Văn Quán Ninh sai bảo thì họ cũng biết nên móc cả hai con mắt.
“Ngươi trêu ai không trêu sao lại chọc phải Minh Vương Phi thể này? Hôm nay người phải tự cầu phúc đi!”
Nghe thấy giọng thì thầm của Ngự Lâm Quân, Tôn Đại Cường tức thì bị dọa đến mức run hết cả chân.
Trong nháy mắt hắn ta đã bị ném ở dưới chân Vân Quán Ninh.