Vân Quán Ninh hỏi một câu không đầu không đuôi khiến Mặc Tông Nhiên kinh ngạc: “Mệt gì chứ? Ngày nào trẫm cũng phê duyệt tấu chương, đến nay cũng đã hơn mấy chục năm nay rồi. Có gì mà phải mệt?”
“Không, ý con là …”
Nàng vừa nói vừa hướng mắt ra cửa.
Tôn Đáp ứng ngoài cửa đang được cung nữ dìu đi, trông bóng lưng cũng có vẻ mềm mại, thướt tha.
“Hmm?”
Mặc Tông Nhiên cảm thấy khó hiểu.
“Người có hậu cung tận ba ngàn giai lệ, thoả mãn chu toàn cho những nữ nhân này có thấy mệt không?”
Vân Quán Ninh liều lĩnh hỏi.
Mặc Tông Nhiên cau mày, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ngươi không nên hỏi đến chuyện này, im ngay cho trẫm! Chưa đến lượt người quản trẫm có mệt hay không đâu.”
Nhìn vẻ kiêu ngạo đó…
Vân Quán Ninh không thể không nghĩ đến Viên Bảo.
Xem ra vẻ kiêu ngạo của Viện Bảo không chỉ được di truyền từ Mặc Diệp, mà còn di truyền từ hoàng tổ phụ Mặc Tông Nhiên!
Có lẽ gen kiêu ngạo của Mặc gia đã có từ trước cả Mặc Tông Nhiên!
Trong lòng nàng hiện lên một mớ hỗn độn.
Thấy hai mắt lấp loé, cũng như vẻ mặt trầm tư của nàng, Mặc Tông Nhiên hỏi: “Người đang thầm trách trẫm đó phải không?”
Ông ta hiểu rõ nha đầu này gan to bằng trời!
“Không có.”
Vân Quán Ninh lắc đầu, nhìn là thấy ngay bộ dạng “dám làm không dám nhận” của nàng. Nàng nói: “Con dâu chỉ là đang suy nghĩ, cách phụ hoàng đối xử với vị đáp ứng này có hơi khác.”
Mặc Tông Nhiên có chút hứng thú: “Nói ta nghe xem, khác chỗ nào?”
“Trông thì có vẻ hoàng thượng rất sủng ái nàng ta, nhưng thật ra lại khinh thường, chán ghét, cũng như bực tức.”
Nàng phân tích kỹ càng, “Kết hợp với mẫu phi bị “thất sủng”, con luôn cảm thấy phụ hoàng như đang chơi một ván cờ.”
Tất cả họ đều là quân cờ trong ván cờ này.
“Con dâu rất tò mò, không biết bản thân là quân cờ gì, cũng như có vai trò gì trong ván cờ này?”
Mặc Tông Nhiên đã bị sốc!
Trong số những con trai và con dâu của ông, chỉ có Vân Quán Ninh là dám nói với ông như vậy!
Và cũng chỉ có nàng là người duy nhất nhìn thấu mọi thứ!
Vậy mà nàng lại đoán được, ông đang làm gì.
Nhưng ông là ai?
Ông đường đường là đế vương!
Để vương không bao giờ lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.
Chẳng qua đây là sự tự trọng của Mặc Tông Nhiên, ông ấy luôn tự cảm thấy hài lòng về bản thân, và không bao giờ vui mừng ra mặt. Ông cho là ông cao cao tại thượng, ông uy nghiêm, ông khí phách!
Nhưng không biết rằng trước mặt Vân Quán Ninh, ông là một con hổ không thể rớ vào.
Khi thì cười ha hả, khi thì nổi trận lôi đình, khi thì lại kiêu ngạo, nghiêm túc. Ông là một người mà hở động một tí là lôi ra chém đầu, chủ yếu là để đe dọa mấy tiểu lão đầu!
Thấy vẻ mặt trầm tư của Mặc Tông Nhiên, Vân Quán Ninh lại hỏi: “Phụ hoàng, bây giờ người có còn muốn gả Phi Phi cho Tôn Đại Cường nữa không?”