Mặc Tông Nhiên không vui: “Trẫm nói muốn gả Phi Phi cho Tôn Đại Cường khi nào?”
“Tôn Đại Cường bây giờ là một người mù, chẳng khác gì một nam nhân vô dụng”
Vân Quán Ninh lại nói.
Mặc Tông Nhiên: “…Trẫm đã nói sẽ không gả Phi Phi cho Tôn Đại Cường!”
“Ồ.”
Vân Quán Ninh lúc này mới yên tâm hơn.
Có vẻ như Mặc Tông Nhiên chưa bao giờ có ý định sẽ gả Phi Phi cho Tôn Đại Cường. Nàng thở phào nhẹ nhõm, đợi lúc nữa sẽ đi đến Vị Ương Cung, báo tin tốt lành cho Mặc Phi Phi.
Nàng không nói nữa, Mặc Tông Nhiên cũng chỉ nghĩ nàng muốn rời đi rồi.
Thế là, ông tự mình phê duyệt tấu chương.
Không ngờ, sau khi phê xong tấu chương, thấy Vân Quán Ninh vẫn ngồi ở đó uống trà…
“Tại sao con vẫn chưa đi?”
Ông bắt đầu muốn đuổi người.
“Phụ hoàng, trà của người rất ngon! Con uống vẫn chưa đủ. Không phải phụ hoàng bảo Tô công công chuẩn bị cho con một ít lá trà sao? Tô công công đưa Tôn Đáp Ứng về, đến giờ vẫn chưa trở lại.”
Vân Quản Ninh lộ ra vẻ mặt đầy vô tội: “Con vẫn còn đang chờ lá trà!”
Mặc Tông Nhiên không nói nên lời.
Tên nha đầu thối này luôn khiến ông á khẩu không trả lời được!
“Đi, đi, đi, nếu con thích thì cho con tất.”
Ông không biết Tô Binh Thiện đã để lá trà đã chuẩn bị cho Vân Quán Ninh đặt ở đầu, vì vậy ông tiện tay lấy trong ngăn kéo phía sau, lấy toàn bộ túi lá trà và ném cho Vân Quán Ninh.
Thấy ông có vẻ chán ghét, Vân Quán Ninh vui vẻ nhận lấy, xoay người rời đi.
Đúng là lấy được đồ rồi thì lập tức trở mặt như không quen biết!
Còn không biết quỳ an, nói đi là đi!
Nhìn thấy Vân Quán Ninh vui vẻ rời khỏi ngự thư phòng, Mặc Tông Nhiên đặt tấu chương xuống, đau đầu xoa bóp hai bên thái dương.
Vân Quán Ninh cầm lá trà bước vào Vị Ương cung.
Vào cửa đã không thấy bóng dáng Mặc Phi Phi đầu, chỉ có Mạt Li đang ngồi trên bậc thang lau nước mắt. Trong điện dường như có tiếng nức nở trầm thấp truyền đến, lúc liền lúc đứt.
Vân Quán Ninh tò mò: “Mạt Lị, sao người lại khóc?”
“Công chúa của ngươi đâu?”
Thấy nàng đi tới, Mạt Li vội vàng đứng lên: “Vương phi, công chúa đang ở trong điện.”
Nàng ta cũng khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe: “Tôn Đáp Ứng can thiệp vào chuyện chính sự,
muốn Mặc Phi Phi gả cho ca ca của nàng ta là Tôn Đại Cường! Nghe nói Tôn Đại Cường đó là…”
“Ta biết chuyện này rồi.”
Vân Quán Ninh ngắt lời nàng ta: “Yên tâm đi, không sao đâu.”
Nàng bước vào trong điện.
Nàng nhìn thấy Mặc Phi Phi nằm ghé trên ghế quý phi, khóc rất thương tâm!
Vừa khóc, vừa ăn đường kẹo.
Đường kẹo đặt bên cạnh tay, cả một hộp, giờ chỉ còn vài cái… Nàng ta ngậm đường kẹo trong miệng, hai má phồng lên.