Vân Quán Ninh đã ra đến ngoài điện, dặn dò cung nhân tu sửa mái nhà: “Mái nhà này không cần sửa nữa! Dỡ cho bổn vương phi!”
“Ngươi nói cái gì?!”
Tôn đáp ứng còn cho là mình nghe lầm.
Tiện nhân này, thật sự dám dỡ mái nhà của nàng ta?!
Đám cung nhân cũng giật mình: “Minh vương phi, là hoàng hậu nương nương kêu sửa.”
“Không cần sửa nữa, đợi lát nữa bổn vương phi sẽ tự mình đi báo với phụ hoàng.”
Vân Quán Ninh vung tay lên, mấy công nhân thoáng do dự, lúc này mới bắt đầu công việc… dỡ mái nhà.
Mái ngói rơi xuống không ngừng, xém chút nữa là rơi vào Tôn đáp ứng.
Nàng ta nhón chân la hét trên bậc thềm tựa hồ như mất hết lý trí: “Vân Quán Ninh, ngươi ức hiếp người quả đáng! Ta phải nói với hoàng hậu nương nương!”
Nàng ta làm bộ muốn chạy.
Vân Quán Ninh cũng không cản, chỉ cười như không cười liếc nhìn nàng ta.
Chân của Tôn đáp ứng cũng không cách nào bước được nữa.
Với tiện nhân to gan lớn mật này thì có uy hiếp cỡ nào cũng vô dụng…
Nàng ta chỉ có thể trơ mắt, mái của tẩm cung nàng ta bị dỡ xuống.
cũng may cũng nhận còn chưa dỡ đến một nửa, ngoài cửa đã có tiếng tức giận truyền đến: “Dừng tay!”
Nghe được giọng nói này, Tôn Đáp Ứng vui vẻ ra mặt.
Huhuhu, cuối cùng nàng ta cũng đợi được đến khi vị cứu tinh xuất hiện!
Vân Quán Ninh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người đến là Trương ma ma bên cạnh Triệu Hoàng hậu.
Bình thường, Trương ma ma cũng không dám tùy ý chọc giận Vân Quán Ninh. Nhưng hôm nay, khi chứng kiến cảnh Tích Nguyệt cũng trở thành một mớ hỗn độn, nóc nhà bị phá đến chỉ còn một nửa, và cả đống bừa bộn dưới đất… Bà ta vô cùng kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh sau đó, Trương ma ma đã quên đi sự kinh ngạc ban đầu, bà ta nhanh chân đến gần: “Minh Vương phi đang làm gì vậy?”
“Trương ma ma không thấy à?”
Vân Quán Ninh nhếch cằm lên: “Đang dỡ mái nhà.”
Trương ma ma: “…”
Không phải bà ta bị mù, cũng không phải bà ta không thấy nàng đang sai người dỡ mái!
“Không biết Minh Vương phi giận đến mức nào, cũng không biết Tôn Đáp Ứng đã chọc giận Minh Vương phi đến đâu? Nhưng đây là hậu cung, Minh Vương phi tưởng đây là Minh Vương phủ chắc?”
Trương ma ma nói với vẻ mặt bình tĩnh nói: “Người với Tôn Đáp Ứng có bao nhiêu thù hằn mà phải đến mức phá hủy Tích Nguyệt Cung hả?”
Bà ta theo Triệu Hoàng hậu cũng đã nhiều năm, nên cũng được coi là người có máu mặt trong cung.
Đến cả những phu nhân quyền quý khắp kinh thành cũng phải nể bà ta mấy phần.
Vậy mà bây giờ…
Khi đối mặt với những lời chất vấn quái gở này, Vân Quán Ninh chỉ nhẹ nhàng đáp lại bà ta bốn từ: “Liên quan gì ngươi?”
“Ngươi.”
Trương ma ma bị nàng chọc tức đến mức khuôn mặt già nua của bà ta chuyển sang trắng bệch!
Bà ta nghiến răng nghiến lợi: “Minh Vương phi, đúng là chuyện này không liên quan đến nộ tỳ! Nhưng lại liên quan đến nương nương nhà nô tỳ! Nô tỳ phụng mệnh nương nương đến đây tra hỏi!”
Nói vậy có nghĩa là bà ta đại diện cho Triệu Hoàng hậu.
Nhìn bộ dạng tiểu nhân đắc ý của Trương ma ma là có thể đoán, suýt chút thì viết lên mặt mấy chữ: “Bây giờ lão nương giống như Hoàng hậu nương nương!”
Vân Quán Ninh cứ xem thường bà ta hết lần này đến lần khác, và bây giờ cũng vậy, nàng hời hợt đáp lại ba từ: “Ta thích đó!”
Trương ma ma:”…”