“Còn phải nói sao, Vân nhị tiểu thư của Ứng Quốc Công còn chưa tiến vào Doanh Vương phủ đã không thể đợi được mà có con với Doanh Vương rồi.”
Người đang nói chính là Tiền quý nhân: “Nếu như có thể mang thai con trai, vậy hài tử mà Vân nhị tiểu thư sinh ra chính là hoàng trưởng tôn rồi.”
=
“Đúng vậy, Tiền tỷ tỷ nói không sai.”
Phạm đáp ứng phụ họa tâng bốc.
Triệu hoàng hậu mỉm cười đến mắt chỉ còn là một đường chỉ.
Bà ta nhìn Đức Phi với ánh mắt đầy ý vị, nhìn thấy người kia không có phản ứng gì, giống như là đang thả hồn đi nơi khác.
Cho nên cố ý nói: “Các ngươi đừng vội ăn nói linh tinh, hoàng thượng có nhiều nhi tử như vậy, bây giờ người được biết tới nhiều nhất rõ ràng là Lão Thất. Các ngươi nói như thế, bảo Đức Phi làm sao chịu nổi?”
Đức Phi lúc này mới phản ứng lại được: “Nương nương nói gì ạ?”
“Bốn cũng đang khen Lão Thất đó.”
Triệu hoàng hậu cười đến nở hoa.
Đức Phi gật đầu, cúi chào đáp: “Đa tạ nương nương khen tặng.”
Triệu hoàng hậu: “…”
Tiện nhân này, nhất định là cố ý chứ gì?
Mấy người phi tần nhịn không được, Thục phi đưa khăn tay lên che miệng nói: “Đức Phi tỷ tỷ cũng thật là khéo, hay là chúng ta mỗi người ca ngợi Minh Vương một câu?”
“Khen nhi tử của bổn cung, chẳng lẽ bổn cung không nên vui mừng sao?”
Đức Phi liếc mắt nhìn người kia: “Nhưng mà Thục phi muội muội không thể cảm nhận được cảm giác này, bởi dù sao, muội cũng không có nhi tử.”
Thục phi bị xát muối vào vết thương, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Đừng nói là không có nhi tử, ngay cả nữ nhi nàng ta cũng đều không có.
Nàng ta còn tiến cung sớm hơn Đức Phi mấy tháng, lớn hơn Đức Phi mấy tháng tuổi.
Nhưng mà nàng ta lại không được sủng ái.
ở trong cung, dù cùng cấp bậc phi tần với nhau, nhưng ai được sủng ái sẽ được làm “tỷ tỷ”, có tư cách diễu võ dương oai.
Cho nên dù Thục phi có lớn tuổi, tiến cung sớm thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gọi Đức Phi một tiếng “tỷ tỷ”. Mấy năm gần đây vì không có chỗ dựa nào, cho nên nàng ta càng giống một con gà mái không biết đẻ trứng trong mắt mọi người.
Mặc dù mọi người không có nói thẳng, nhưng bên trong ai cũng đều đang chê cười nàng ta.
Đức Phi nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng sức chiến đấu lại đè bẹp cả Thục phi.
Triệu hoàng hậu nhìn thấy bầu không khí trước mặt quá căng thẳng bèn cười nói: “Hai người các ngươi, đã nhiều năm vậy rồi lại cứ như hai tiểu cô nương, thích đấu khẩu với nhau như vậy.”
Ai bảo tâm trạng của bà ta đang tốt chứ.
“Đức Phi, vợ của Lão Thất gả vào Minh Vương phủ cũng đã gần năm năm rồi đúng chứ?”
Bà ta bưng chén trà lên, nở nụ cười đầy ý vị: “Phải ra sức thêm nữa đó.”
“Nương nương nói đúng lắm”
Đức Phi trong lòng chua xót, ngoài mặt vẫn nở nụ cười.
Bà ta cũng bừng chén trà lên, nhìn Triệu hoàng hậu bằng cái nhìn đầy ý vị: “Phương tần ra đi sớm, hoàng thượng từng nói để nương nương trông nom Lão Nhị.”
“Vợ của Lão Nhị cũng đã gả vào Hàn Vương phủ đã sáu năm rồi, cũng phải ra sức thêm mới được.”
“Nương nương thân là chủ của hậu cung, nhất định phải chăm sóc cho hai vợ chồng Lão Nhị nhiều hơn nữa. Lão Nhị rồi tới Lão Thất, chuyện này thì cũng để Lão Nhị tới trước.”
Hai ánh mắt đụng nhau, trong không trung xoẹt ra tia lửa.
Triệu hoàng hậu nghiến răng.
Hai đứa con trai của bà ta đều đã cưới vợ, đều sinh nữ nhi.
Nhưng mà Mặc Hàn Vũ…
Lúc trước mẹ đẻ của hắn ta là Phương tần qua đời sớm, quả thực Mặc Tông Nhiên có nói là bảo bà ta chăm sóc tốt cho Mặc Hàn Vũ, phải đối xử với hắn ta như nhi tử ruột của mình.
“Chẳng lẽ nương nương chỉ quan tâm tới Lão Đại và Lão Tam, không quan tâm Lão Nhị? Chỉ bởi vì Lão Nhị không phải do đích thân nương nương sinh ra?”
Đức Phi tiếp tục đâm chọt Triệu hoàng hậu.
Người ở đây suýt nữa đã giận đến hộc máu.
Khả năng chọc tức người khác của cặp mẹ chồng nàng dâu Đức Phi và Vân Quán Ninh này, Triệu hoàng hậu coi như đã trải nghiệm được thêm một lần nữa rồi.
Trà có đưa như nào cũng không vào được trong miệng.
Bà ta đặt mạnh chén trà xuống: “Chuyện này không cần Đức Phi phải bận tâm, người vẫn nên lo cho nhi tử của chính mình thật tốt đi. Chuyện của Lão Nhị, bổn cung sẽ căn dặn kỹ càng.”
“Vậy thì tốt! Chuyện của nhi tử và nhi tức của thần thiếp cũng không cần nương nương nhọc lòng”
Đức Phi khẽ đặt chén trà xuống: “Nương Nương quản lý sáu cung đã mệt lắm rồi, nên bớt nghĩ lại, tránh càng già nhanh.”
Nói xong, bà ta đứng lên, cúi chào nói: “Cơ thể thần thiếp còn hơi khó chịu, xin cáo lui trước.”
Đức Phi hung hăng rời đi.