“Con và vương gia cũng muốn ngoại tổ phụ và cữu cữu giúp đưa ra chủ kiến!”
“Vấn đề mà hai người lo lắng, con đương nhiên hiểu.”
Cố Bá Trọng trầm giọng nói: “Nhưng hai người cũng phải biết rằng hoàng thượng vẫn chưa lập ngôi vị thái tử, bề ngoài lúc này có vẻ sống yên biển lặng, nhưng đằng sau lại sóng gió nổi lên.”
“Kể từ khi vương gia đã nắm lấy Thần Cơ Doanh đã bị mắc kẹt trong vòng xoáy của sự chiếm đoạt.”
“Cho dù có muốn thờ ơ với thiên hạ cũng không tránh khỏi tai họa này.”
Vân Quán Ninh và Mặc Diệp sao có thể không rõ ông ấy đang nói gì chứ?
Hai người nhìn nhau và im lặng.
“Thật ra, ta nghĩ hoàng thượng đối với vương gia và Ninh nhi rất tốt. Nếu để hoàng thượng biết được sự tồn tại của Viên Bảo, không phải là không có khả năng.”
Cổ Minh lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Tiền đề là các người trước tiên phải thăm dò ý tứ của
hoàng thượng đã.”
Vân Quán Ninh nhìn sang, Cố Minh giờ đây đang trầm tư suy nghĩ.
Nàng lập tức hiểu ra: “Ý của cữu cữu là, chúng ta sẽ thăm dò trước, xem thái độ hiện tại của hoàng thượng như thế nào?”
“Hoàng thượng chắc chắn sẽ rất vui mừng, nóng lòng muốn công bố thân phận của Viên Bảo với thiên hạ. Điều này đối với Viện Bảo mà nói, tốt xấu nửa nọ nửa kia không thể đưa ra kết luận.”
Cổ Minh giải thích: “Như vậy vừa được hoàng thượng che chở, lại có thể khiến hoàng thượng giữ kín như bưng chuyện này.”
Vân Quán Ninh chợt nhận ra!
Tại sao nàng và Mặc Diệp lại không nghĩ ra điều này?
Bí mật đưa Viên Bảo đến gặp Mặc Tông Nhiên!
Hoặc là, để Mặc Tông Nhiên đến vương phủ để người biết sự tồn tại của Viện Bảo.
Việc này chỉ có thể âm thầm tiến hành, không được để người khác biết.
Nói như vậy, không phải là vừa được Mặc Tông Nhiên che chở lại không bị người khác biết sao?
“Tiền đề là hoàng thượng muốn kín tiếng.”
Lúc Vân Quán Ninh đang vui mừng kích động, Cố Bá Trọng đã dội gáo nước lạnh vào đầu nàng: “Hoàng thượng đã mong được ôm hoàng trưởng tôn từ lâu rồi.”
“Nếu biết hoàng trưởng tốn của mình lớn như vậy, chỉ muốn ngày nào cũng ôm nó vào lòng đem khoe với mọi người. Làm sao có thể bằng lòng với hai người giữ bí mật giấu diếm Viên Bảo chứ?”
Nghe điều này, niềm vui mừng của Vân Quán Ninh ngay lập tức đã bị dập tắt.
Nàng buồn bã thở dài: “Thất vọng thật.”
“Nhưng cũng có thể thử.”
Thấy nàng thất vọng, Cố Bá Trọng lại nói: “Trước tiên đừng để hoàng thượng biết đến sự tồn tại của Viên Bảo, cứ thăm dò một chút, để xem hoàng thượng đối với chuyện có hoàng trưởng tốn sẽ có thái độ như nào?”
“Sở trường của con không phải là nhổ lông ở miệng hổ sao?”
Câu nói này đã thắp lên hy vọng cho Vân Quán Ninh.
Nhưng nàng không khỏi trợn tròn mắt: “Ngoại tổ phụ, ý của người là gì? Khen ngợi con hay làm tổn thương con?”
“Khen ngợi con.”
Cố Bá Trọng cầm tách trà lên và chậm rãi nói: “Cũng không biết tính cách của con rốt cuộc là giống ai nữa!”
“Mẫu thân của con trước đây nào có làm ầm ĩ, to gan lớn mật như vậy đâu. Phụ thân của con cũng thế, càng không thể làm ra chuyện như vậy! Sao con lại khác người như vậy.”
Phóng tầm mắt nhìn, trước mặt hoàng thượng, ai mà không cung kính.
Chỉ có nha đầu này, hết lần này đến lần khác khiến Triệu hoàng hậu tức giận, luôn luôn chọc tức Đức phi.
Thậm chí còn phá bỏ Tích Nguyệt cung, coi Mặc Tông Nhiên như lão già bình thường.
Lão già đó không chỉ là cha chồng của nàng, mà còn là hoàng đế trên vạn vạn người!
Cố Bá Trọng nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện chọc giận hoàng thượng con làm cũng không ít, một chút chuyện này cũng không sao đúng không?”
Vân Quán Ninh: “… Cảm ơn ngoại tổ phụ đã khen ngợi.”
“Con chắc chắn sẽ phát huy tinh thần ồn ào! Ngày mai con sẽ đi thăm dò phụ hoàng! Nếu như phụ hoàng hỏi ai dạy con làm vậy, con nhất định sẽ nói là công lao của ngoại tổ phụ.”
Cố Bà Trọng run rẩy cầm tách trà trong tay: “… Con đúng là đồ không có lương tâm, muốn hại chết ngoại tổ phụ sao?”
Đồ nha đầu thổi, đồ vong ân bội nghĩa này!
Vân Quán Ninh vui vẻ nói: “Đây quả thực là công lao của ngoại tổ phụ!”
Ai bảo ông ấy trách mắng nàng!
Mặc Diệp cười cười, cũng cầm tách trà lên.