Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

chương 85-86

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

: Kéo Xuống! Đánh

Lão Trần vội vàng trả lời lại lần nữa: “Minh Vương phi dẫn theo người khám nghiệm tử thi, đến khám nghiệm tử thi cho tam tiểu thư!”

Lúc này Vân Đinh Lan mới nghe hiểu, hai mắt trợn ngược, suýt nữa thì ngất xỉu.

Trần Thị cũng vội vàng đứng dậy: “Minh Vương phi này rốt cuộc là có ý gì?! Đinh Đinh chết đi, chúng ta đã đau khổ vô cùng rồi, vì sao còn muốn khám nghiệm tử thi?!”

“Lão gia, ta có nghe nói là, nếu như khám nghiệm tử thi, thì phải mổ xẻ thi thể ra!”

Bà ta vội vàng chụp lấy tay Vân Chấn Tung, sốt ruột nói: “Đinh Đinh cũng đã chết rồi, còn để cho nó không được an nghỉ sau khi chết nữa.”

“Minh Vương phi cũng quá quá đáng rồi! Đây không phải là đâm thêm nhát dao vào lòng chúng ta sao?”

Nói xong, Trần Thị buông tay ra, lần nữa nhào đến bên giường.

Bà ta nắm lấy bàn tay lạnh bằng của Vân Đinh Đinh, khóc rống lên: “Con gái đáng thương của ta! Ông trời thật không có mắt, khiến ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh!”

“Ta chỉ có hai nữ nhi, mất con ở tuổi trung niên là muốn lấy mạng của ta mà!”.

“Ông trời ơi, rốt cuộc là ta đã làm sai điều gì? Vì sao người không để ta chết thay cho Đinh Đinh chứ!”

Nhìn thấy dáng vẻ đau thương tuyệt vọng của Trần Thị, lòng Vân Chấn Tung khó chịu vô cùng.

Ông ta còn chưa hiểu rõ rốt cuộc Vân Đinh Đinh vì sao lại chết, Vân Quán Ninh đã dẫn người khám nghiệm tử thi đến phủ Quốc Công.

Kết hợp với chuyện trong cung sáng nay...

Vân Chấn Tung hiểu rõ trong lòng, sợ là Vân Quán Ninh biết được nguyên nhân cái chết của Vân Đinh Định.

“Phu nhân, đứng lên trước đi.”

Ông ta thở dài một hơi, dìu Trần Thị đứng dậy: “Chuyện này ta sẽ tự điều tra rõ ràng! Muốn khám nghiệm tử thi cho Đinh Đinh, ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”

Nghe thấy lời này, Vân Đinh Lan và Trần Thị nhìn nhau một cái, lúc này mới thở phào một hơi.

Vân Chấn Tung âm trầm nhìn Vân Đinh Lan một cái, quay người đi ra.

Lúc này, Vân Quán Ninh đã dẫn người khám nghiệm tử thi vào cửa.

Sau lưng còn có mấy ngự lâm quân, vừa nhìn đã biết nàng dẫn theo người khám nghiệm tử thi đến đây, là đã có sự cho phép của Mặc Tông Nhiên.

Bằng không, sao bây giờ ngự lâm quân có thể xuất hiện ở phủ Ứng Quốc Công được?!

Vân Chấn Tung không dám sơ suất.

Ông ta bước nhanh về trước, sắc mặt u ám nhìn Vân Quán Ninh: “Minh Vương phi, hôm này ở trong cung người gây khó dễ cho ta còn chưa đủ sao? Còn muốn mang người đến phủ Quốc Công gây sự!"

“Gây sự?”

Vân Quán Ninh cười lạnh, dừng bước.

Nàng lạnh lùng nhìn Vân Chấn Tung: “Ứng Quốc Công nhìn thấy bổn vương phi, không thỉnh an hành lễ, ngược lại còn hung hăng chất vấn.”

“Dựa theo pháp lệnh triều đình, đây là tội danh gì?”

“Ngươi uy hiếp ta?”

Vân Chấn Tung trừng nàng như muốn ăn thịt người, đôi mắt trừng to như cái chuông đồng.

“Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?” Vân Quán Ninh không hề do dự thừa nhận!

“Ngươi.”

Vân Chấn Tung lại lần nữa kinh ngạc!

Thế nhưng, thân phận hiện giờ của Vân Quán Ninh, quả thực là ông ta chọc không nổi...!Ông ta suýt chút nữa thì cắn nát hàm răng già, lúc này mới không cam lòng thỉnh an hành lễ với nàng.

“Những người khác trong phủ đâu?”

Vân Quán Ninh nhíu mày: “Đây là không xem bổn vương phi ra gì đúng không?”

“Người đâu! Mời hết những người khác ra đây, nếu như ai dám phản kháng, phạt đánh hai mươi trượng ngay tại chỗ.”

Quyền lợi của vương phi mà không được việc, còn làm cái chức vương phi bỏ đi này làm gì nữa?

Ngự lâm quân đều là người của Mặc Tông Nhiên.

Có lời phân phó của ông, đương nhiên lúc này sẽ nghe theo sự sai

phái của Vân Quán Ninh.

Sau khi mấy người lên tiếng trả lời thì đều đi vào chỗ ở của Vân Đinh Đinh, “mời” Trần Thị và Vân Đinh Lan ra.

Lúc đầu, mẹ con hai người còn có ý đồ phản kháng.

Nhưng ngự lâm quân nói, Minh Vương phi đã hạ lệnh phạt đánh...

Lập tức ngoan ngoãn đi ra.

Tốc độ nhận thua còn nhanh hơn bất cứ cái gì.

Nhìn thấy Vân Quán Ninh, Vân Đinh Lan thân thiết đi đến khoác cánh tay nàng: “Đại tỷ, sao tỷ lại đến đây vậy?”

“Vẫn nhị tiểu thư, đừng vội lôi kéo làm quen với bổn vương phi.”

Vân Quán Ninh không chút khách khí đẩy tay nàng ta ra: “Hôm nay bổn vương phi tới đây, là có việc công trên người! Phụng mệnh phụ hoàng, đến điều tra nguyên nhân cái chết của Đinh Đinh”

Tay của Vân Đinh Lan cứng ngắc ở giữa không trung.

Ý cười trên mặt cũng cứng lại.

Vân Quán Ninh làm bộ dáng giải quyết việc chung, còn gọi nàng ta là “Vân nhị tiểu thư”.

Nhưng lại gọi Vân Đinh Đinh là “Đinh Đinh”, đây không phải là cố ý hắt hủi nàng ta, thiên vị Vân Đinh Đinh sao?!

“Vâng, Minh Vương phi”

Sau khi hồi thần lại, Vân Đinh Lan cười mỉa một tiếng, lùi về sau hai bước, cung kính thỉnh an với nàng.

Trên mặt đã không còn sự quẫn bách vừa rồi, tốc độ trở mặt vẫn khiến cho Vân Quán Ninh chất lưỡi.

“Nghe nói đêm hôm qua Đinh Đinh đau bụng khó nhịn, sáng sớm hôm nay đã tắt thở.

Phụ hoàng đã nói, Đinh Đinh là tiểu thư quan

gia, lại là muội muội của bổn vương phi...”

Dừng một chút, nàng thoáng nhìn lướt qua Vân Đinh Lan.

Chỉ thấy mặt nàng ta không đổi sắc, không hề chột dạ.

Ngược lại là vì những lời này của nàng, mà giơ tay lên lau nước mắt, làm ra vẻ đau thương.

Qe...

Vân Quán Ninh cảm thấy ghê tởm.

Cái đồ trà xanh này, thật sự là cao tay hơn Tần Tự Tuyết rất nhiều!

“Ý của phụ hoàng, là muốn tra rõ chuyện này! Cho nên đặc biệt cho phép bổn vương phi dẫn theo người khám nghiệm tử thi đến đây để khám nghiệm, trả lại công bằng cho Đinh Đinh”

Nghe vậy, Trần Thị lập tức không vui.

“Minh Vương phi có ý gì?”

Bà ta nhíu màu nhìn nàng: “Đinh Đinh là tam tiểu thư của phủ Quốc Công chúng ta! Chẳng lẽ nó bỗng nhiên qua đời, còn có thể là do ai

trong số chúng ta đã hạ độc hại chết nữa sao?”

“Đinh Đinh đã chết, còn muốn mổ xẻ thi thể ra khám nghiệm tử thi, đó là làm nhục nó!”

“Ngươi muốn khám nghiệm tử thi, thì hãy bước qua người ta trước đi! Nếu không thì ta là người đầu tiên không đồng ý!”

“Ngươi nói không đồng ý, thì là không đồng ý à?”

Nhìn dáng vẻ kích động của Trần Thị, Vân Quán Ninh cười lạnh.

Vì sao bà ta kích động như vậy, nàng còn không biết nữa sao?

“Trần di nương, ngươi kích động như vậy, bằng mọi giá ngăn cản ta khám nghiệm tử thi.

Chẳng lẽ là vì...!chột dạ?”

sự chột dạ chợt lóe lên trong mắt Trần Thị rồi vụt qua: “Ai chột dạ? Định Định là nữ nhi thân sinh của ta, chẳng lẽ ta lại hại chết nó sao?!”

“Nếu đã như vậy! Ngươi kích động cái gì?”

Vân Quán Ninh buồn cười nhìn bà ta: “Đinh Đinh rốt cuộc vì sao mà

chết, khám nghiệm tử thi, điều tra sẽ biết.”

“Nếu như Đinh Đinh thật sự bị người khác hạ độc, vừa hay có thể trả lại công bằng và báo thù cho muội ấy, không phải sao?

Trần Thị bị nói cho á khẩu không nói được gì?

Nhưng tính cách bà ta vốn ngang ngược.

Cho dù tìm không ra lý do để phản bác lại Vân Quán Ninh, thì cũng la lối om sòm không cho nàng khám nghiệm: “Tóm lại, hôm nay ta sẽ không cho bất kỳ ai chạm vào thi thể của Đinh Đinh!”

“Nếu ai dám chạm vào, ta sẽ liều mạng với người đấy!”

Nhìn dáng vẻ la lối của bà ta, Vân Quán Ninh cười nhạo một tiếng.

Nàng không sợ nhất, chính là người khác la lối om sòm!

Còn thật sự nghĩ rằng, nàng không trị nổi bà ta sao?

Vân Quán Ninh cũng không muốn nói nhiều với bà ta, chỉ vung tay phân phó với ngự lâm quân ở sau lưng: “Trần Thị nhìn thấy bổn vương phi không quỳ xuống thỉnh an, là tội thứ nhất.”

“Ngăn cả bổn vương phi làm công sự, là tội thứ hai!”

“Hai tội gộp lại phạt, kéo xuống phạt nặng ba mươi trượng!”

Nghe thấy lời này, Trần Thị trợn tròn mắt!

Tiểu tiện nhân này, còn thật sự dám đánh bà ta?!

“Vân Quán Ninh! Ngươi dám!”

Bà ta tức giận nhìn Vân Quán Ninh.

Lời vừa ra khỏi miệng, trên mặt đã bị tát một cái thật mạnh.

Độ mạnh của cái tát này rất lớn.

Trần Thị đứng không vững, lảo đảo một cái rồi ngã thẳng xuống đất.

Trên mặt đau nhói, nóng rát, bà ta bụm mặt không dám tin nhìn Vân Quán Ninh: “Ngươi dám đánh ta?!"

“Gọi thẳng tên húy của bổn vương phi, vốn nên và miệng hai mươi cái! Bổn vương phi có lòng nhân từ, chỉ thưởng cho ngươi một tát mà thôi.”

Nàng cúi người, nhìn Trần Thị chật vật ngã xuống đất: “Trần di nương, ngươi nên biết ơn bổn vương phi nhân từ!”

Nói xong, nàng hừ lạnh một tiếng đứng thẳng dậy, không chút do dự giẫm lên ngực Trần Thị bước qua: “Vừa rồi người nói, muốn khám nghiệm tử thi Đinh Đinh, thì phải bước qua người ngươi.”

“Bổn vương phi không phải đã bước qua rồi sao?”

Vân Quán Ninh nở nụ cười lạnh lùng, khuôn mặt lạnh như băng sương: “Kéo xuống! Đánh!”

: Vân Quán Ninh Phát Điên!

Ai cũng không nghĩ rằng, hôm nay Vân Quản Ninh lại không hợp tình hợp lý như vậy.

Nói đảnh là đảnh!

Sáng sớm ở trong cung, Vân Chấn Tung đã chịu một trận.

Lần này, đến lượt Trần Thị rồi.

Ngự lâm quân nhanh chóng kéo bà ta lên và đánh ngay tại chỗ... hết trượng này đến trường khác rơi xuống, lúc đầu Trần Thị còn có thể mắng chửi, sau đó trở thành tiếng kêu thảm thiết.

Ngay sau đó bà ta xin tha thứ với giọng đầy bị thương, khóc lóc đẫm nước mắt nước mũi.

Cuối cùng, ba mươi trượng còn chưa đánh xong, bà ta đã ngất đi rồi.

“Vương phi, ngất rồi.”

Ngự lâm quân tiến vào nói lại.

Vân Quản Ninh đã vào sân của Vân Đinh Đinh, nàng không chút do dự căn dặn: “Nếu đã ngất rồi thì giới nước lạnh vào, tỉnh dậy thì tiếp tục đánh!”

“Vâng.”

Ngự lâm quân quay người đi ra ngoài.

Vân Chấn Tung và Vân Đinh Lan đã bị dọa trước sự mạnh mẽ vang dội của nàng.

Ai cũng không dám xin thương tình thay Trần Thị, chỉ sợ mình bị lôi xuống nước.

Dù sao hôm nay Vân Quán Ninh đến Phủ Ứng Quốc Công, không chỉ là thân phận của Minh Vương phi, mà còn có Hoàng Thượng đang đứng phía sau!

Nếu như đắc tội với nàng, chỉ sợ bên phía Hoàng Thượng đó, sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Vân Quán Ninh nhìn sắc mặt Vân Đinh Đinh tái nhợt, nàng đau lòng thu ánh mắt lại, căn dặn khám nghiệm tử thi: “Đinh Đinh là một cô nương, không cần mổ xẻ thi thể khám nghiệm tử thi.”

“Kiểm nghiệm chất độc trước nhé! Bổn Vương phi nghi ngờ muội ấy bị người khác đầu độc.”

“Vâng, Minh Vương phi”

Khám nghiệm tử thi khom người về phía trước.

Hắn ta lấy công cụ từ trong rương gỗ ra rồi vạch miệng Vân Đinh Đinh ra, bắt đầu kiểm tra khoang miệng và cổ họng.

Vân Đinh Lan đứng sang một bên kinh hồn bạt vía, bởi vì căng thẳng chột dạ, khăn gấm trong tay bị nàng ta cầm siết chặt đến mức biến dạng.

Nàng ta tuyệt đối không ngờ rằng, Vân Quán Ninh sẽ dẫn khám nghiệm tử thi đến khám nghiệm thi thể!

Nếu như kiểm tra ra...

Khi đang suy nghĩ, giọng nói của khám nghiệm tử thi truyền đến bên tai: “Minh Vương phi, Vân tam tiểu thư quả thực bị người khác hạ độc rồi! Đây là đầu độc đến chết đấy!”

Hắn ta cầm lấy ngân châm.

Chỉ thấy ngân châm chuyển sang màu đen, rõ ràng là có độc.

Mới vừa rồi ngân châm của hắn ta xuyên qua đầu lưỡi của Vân Đinh Đinh.

Vì vậy, ngân châm nhanh chóng biến thành màu đen.

Hai chân Vân Đinh Lan mềm nhũn ra, suýt nữa tê liệt ngã quỵ xuống đất.

Nhưng trước mắt ai cũng không biết rằng, rốt cuộc là ai hạ độc này, Vân Đinh Đinh trúng độc như thế nào.

Nàng ta không thể tự hoảng loạn được.

Vân Đinh Lan thở một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, đứng ở một bên nắm chặt khăn gấm tiếp tục khóc: “Tam muội muội đáng thương! Rốt cuộc là ai nhẫn tâm như vậy?”

“Phụ thân, nhất định phải tìm được người hạ độc, làm chủ cho tam muội muội!”

Vân Chấn Tung hiển nhiên không ngờ rằng Vân Đinh Định bị người khác đầu độc.

Sắc mặt của ông ta tái xanh, tức giận đến mức cả người run rẩy: “Lẽ nào lại như vậy! Là người nào điện cuồng ngang ngược như vậy? Lại dảm hạ độc nữ nhi của Vân Chẩn Tung ta!"

Vân Quán Ninh nhìn ông ta có chút bất ngờ.

Nói như vậy là Vân Chẩn Tung không biết tối hôm qua Vân Đinh Đinh trúng độc sao?

“Phụ thân không biết muội ấy trúng độc sao?"

Cuối cùng nàng mở miệng hỏi.

“Tối hôm qua ta chỉ nghe nói, Đinh Đinh đau bụng không chịu được. Ta vốn định đến thăm, nhưng phu nhân nói đau bụng không phải là chuyện ghê gớm gì, có lẽ kỳ kinh nguyệt của Đinh Đinh đến rồi.”

Một người phụ thân khi nói về chuyện của nữ nhi này thì có chút xấu hổ.

Vân Chấn Tung ho nhẹ một tiếng, che giấu vẻ không tự nhiên trên khuôn mặt.

“Vì vậy ta cũng chỉ căn dặn hạ nhân rót cho nó bình nước nóng!”

“Căn bản không có người nào đến đưa bình nước nóng cho tiểu thư!”

Châu Nhi dũng cảm tiến vào, đứng ở sau lưng Vân Quán Ninh, rồi quỳ một đầu gối xuống trước mặt Vân Chấn Tung: “Lão gia, tối hôm qua không có bất kỳ người nào đến thăm tiểu thư!”.

“Sau đó có đại phu đến, nhưng cũng không chữa được cho tiểu thư, không biết tại sao tiểu thư đau bụng không chịu được!”

Vân Đinh Lan lấy khăn gấm che mặt, ánh mắt nhìn về phía Châu Nhi lóe lên một tia lạnh lùng.

“Cái gì?”

Vân Chấn Tung không ngờ rằng lại như vậy, ông ta tức giận nắm chặt nắm đấm, hét ra ngoài cửa: “Lão Trần! Ngươi vào đây!”

Lão Trần là quản gia trong phủ.

Năm đó Trần Thị gả vào đây đã dẫn theo gia đình của Trần gia đến.

“Ta hỏi người, tối hôm qua không phải ta bảo ngươi rót bình nước nóng đưa đến cho Đinh Đinh sao?”

Ánh mắt của lão Trần né tránh: “Lão gia, lão nô quả thực đã rót bình nước nóng đưa đến cho tam tiểu thư rồi! Châu Nhi lắm lời nói dối, đây là vu khống đấy lão gia!”

“Nô tỳ không có!”

Châu Nhi kêu lên the thẻ.

Nàng ấy tức giận đến mức cơ thể run rẩy: “Lão gia, Minh Vương phi, tối hôm qua Trần quản gia căn bản không có đến!”

“Nha đầu cắn người lung tung này, rõ ràng ta đã đưa bình nước nóng đến cho tam tiểu thư rồi!”

Hai người giằng co, chỉ trích lẫn nhau rằng đối phương là kẻ nói dối.

Vân Chấn Tung không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Vân Quản Ninh hiểu rõ.

Tối hôm qua nàng đã ở trong phòng của Vân Đinh Đinh!

Nàng ấy thổ huyết rồi hôn mê, Trần Thị và những người khác cũng không có đến thăm, còn nói bình nước nóng cái gì... rõ ràng là quản gia này nói năng bậy bạ!

Nàng mỉm cười: “Như vậy xem ra cuộc phân tranh của hai người chắc chắn sẽ có một người nói dối.”

“Muốn phân biệt xem rốt cuộc là ai nói dối cũng không đơn giản?

Ánh mắt của Vân Quán Ninh nghiêm túc, dư quang khóe mắt nhìn về phía Vân Đinh Lan, căn dặn ngự lâm quân ngoài cửa: “Người đầu! Kéo Châu Nhi và Trần quản gia ra ngoài.”

“Phạt hai mươi trượng để phân biệt!”

“Nếu trong hai người họ còn có người không chịu nói thật thì tiếp tục đánh! Cứ đánh cho đến khi thành thật khai báo!”

Châu Nhi cắn môi, trừng mắt nhìn lão Trần mà lòng đầy căm phẫn: “Nô tỳ sẵn lòng chịu đòn! Chỉ vì công bằng cho tiểu thư!”.

Dứt lời, nàng ấy giận dữ đi ra ngoài.

Nhưng lão Trần do dự, theo bản năng ông ta trốn ở sau lưng Vân Đinh Lan: “Minh Vương phi, lão nô đã lớn tuổi rồi! Làm sao, làm sao chịu đánh nổi chứ?”

“Ngươi chưa được năm mươi mà lớn tuổi rồi sao?”

Vân Quán Ninh cười lạnh: “Châu Nhi là một tiểu cô nương thịt mềm da mịn cũng không lên tiếng, ngược lại ngươi không dám sao?”

“Như vậy xem ra chính là người nói dối?”

“Lão nô...”

Ánh mắt lão Trần chợt lóe lên, ông ta không trả lời được.

Thấy thế, Vân Đinh Lan vội vàng nói chuyện thay ông ta: “Đại tỷ tỷ... Minh Vương phi, đây không phải là tỷ vu oan giá họa sao?”

“Vu oan giá họa không phải cũng là một cách chứ?” Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn lướt qua nàng ta đầy ý vị sâu xa: “Thế nào? Đây là nhị muội muội sợ có người lộ tẩy, vì vậy không dám để Trần quản gia chịu đòn sao?” “Muội... muội không có làm chuyện trái với lương tâm, làm sao sợ chứ.” Nụ cười trên mặt Vân Đinh Lan hết sức miễn cưỡng. Nhìn kỹ thì khăn gấm trong tay nàng ta đã bị véo thành bánh quai chéo rồi. “Nếu đã không sợ, vậy thì câm mồm! Bổn vương phi làm việc, không cần muội đến giáo huấn!” Vân Quán Ninh không chút do dự nói, lời nói lộ ra sự ngang ngược. Đối với bạch liên hoa như Vân Đinh Lan và Tần Tự Tuyết, nàng sẽ có cách để trị họ! Hoặc là dùng kỹ nữ trị kỹ nữ, hoặc là cứ xé lớp màu bảo vệ trà xanh của họ ra, để họ biết được cái gì gọi là xé xác trà xanh thực sự! Sắc mặt của nàng dần dần trở nên lạnh nhạt.

“Đinh Đinh là tam muội muội của ta, muội ấy bị người khác đầu độc, bổn vương phi tuyệt đối sẽ không chịu để yên!”

Vân Quán Ninh đập tay lên trên bàn, lạnh lùng quát lên: “Hôm nay, hoặc là có người tự mình đứng ra khai báo! Hoặc là bổn vương phi sẽ đánh người của Phú Quốc Công từ trên xuống dưới, đánh từng người một!

“Ta không tin! Đánh không ra được một câu nói thật!”

Người của Phú Quốc Công từ trên xuống dưới đều phải chịu trượng sao?

Điều này không phải có nghĩa là ngay cả Vân Chẩn Tung cũng không thể trốn được sao?

Xem ra hôm nay Vân Quán Ninh quả thật phát điên rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio