Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

chương 902

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Li phi nương nương, ngài đúng là buồn cười chết đó. Trị tội ta? Ngài tìm ai trị đây! Vị nhi tử ngoan và con dâu ngoan kia của ngài đều đã chết một thời gian rồi, tính toán thời gian, sắp chôn luôn rồi ấy. Cũng chỉ có người ngơ ngác cái gì cũng không biết, còn ở chỗ này coi mình là chính cung nương nương à!”

Đoàng…

Li phi cảm thấy đầu muốn nổ tung.

“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ai đã chết, ngươi nói ai đã chết! Đừng có nói nhăng nói cuội!”

Nha hoàn cười lạnh một tiếng: “Ta nói nhăng nói cuội? Cả kinh thành ai mà không biết chuyện sau khi Lê Vương và Lê Vương phi tạp phản thất bại thì sợ tội tự sát. Quan tài ngàn dặm xa xôi mà được đưa về kinh thành, nếu người nghe kĩ, còn có thể nghe thấy tiếng kèn trên đường đấy. Vậy tám phần chính là đội nghĩ đưa tang của con trai con dâu người rồi. Li phi nương nương, ngài đó, vẫn nên sớm nhìn rõ sự thật chút đi.”

“Ta không tin, ta không tin lời của ngươi!” Li phi kêu đến cuồng loạn.

Bà lảo đảo muốn ra ngoài thăm hỏi cho rõ ràng, nhưng mà ra tới cửa đã bị thị vệ ngăn cản.

“Đừng hao tâm tổn trí, tạm thời chỗ nào ngài cũng không được đi.

Dường như lúc này Li phi mới phản ứng lại: “Không đúng, vì sao ngươi lại dùng giọng điệu vui hả hệ như vậy nói chuyện, người là người mà ai phái tới, ngươi không phải người của Lê Vương, các ngươi đều không phải! Nói, ai cho các người tới hại bổn cung!”

Nha hoàn lại không phản ứng lại bà: “Là ai phải tới thì có gì quan trọng, không phải ngài cũng đã đi theo rồi sao? Quan trọng nhất là, Hoàng thượng biết chuyện ngài trốn cùng Lê Vương không phải tốt sao?”

Trong lòng Li phi chấn động, đột nhiên nhào qua muốn bóp ả lại bị một chân người khác đá văng ra, sa sút mà ngồi xổm trên đất.

“Được rồi, giờ ngươi đã không còn tư cách ở chỗ này vênh váo tự đắc, thân phận của người cùng lắm là một tù nhân mà thôi, không phải nương nương. Muốn trách, cũng chỉ có thể trách vận số của nhi tử ngươi không tốt, mẫu tử các người đều ngu ngốc như nhau.”

Li phi rên rỉ bưng kín mặt, tuy dù thế nào cũng không muốn tin vào lời người này, nhưng trong lòng bà có một âm thanh luôn nói, đây là thật, Yến nhi đã chết.

“Vì sao, vì sao…

Bà mờ mịt mà ngẩng đầu: “Không được, ta phải rời khỏi nơi này, nhất định ta phải rời khỏi nơi này.”

Cho dù Mộ Dung Bắc Yến đã chết, bà cũng không thể để hắn gánh tội danh đưa mẫu phi đi. Yến nhi của bà ngoan như vậy, trung thực như vậy, sao tạo phản được.

Thật ra lúc đầu bà không tin, chỉ là tất cả mọi người nói như vậy, khiến bà bất đắc dĩ mà tin.

Cho dù là thật, trong tay Mộ Dung Bắc Yến không phải có trăm nghìn đại quân sao, sao lại thua thảm hại như vậy, bà nghĩ không ra.

Viện này tuy không lớn, nhưng vẫn có người trông coi ở cửa, Li phi cũng không có võ công gì, muốn chuồn ra từ cửa chính là không thể nào.

Trừ phi tìm được đường khác.

Bà nhớ rõ hai ngày trước nhìn thấy một con chó dơ dáy đi vào sân, không bao lâu lại không thấy.

Lúc ấy bà còn cảm thấy con chó rất dơ, cực kỳ ghét bỏ.

Nhưng nhìn vẻ ngoài của con chó kia thì không hề giống như được nuôi ở trong này, chắc hẳn là chó hoang.

Chó hoang vào bằng cách nào, có lẽ viện này có lỗ chó? Nghĩ tới đây, Li phi đã ngồi không yên. Bà thừa dịp không có người xung quanh, nhìn khắp dọc theo vách tường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio