Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
: Nướng! Thịt!
Vân Chẩn Tung không ngờ Vân Quán Ninh lại bảo ông ta quyết định xử lý Vân Đinh Lan như thế nào.
Lúc này ông ta bỗng ngây người ra, trong mắt Vân Đinh Lan lóe lên một tia vui mừng, ảnh mắt nhìn ông ta tràn đầy hy vọng.
Thường ngày phụ thân thương nàng ta nhất...!
Nhưng sau đó, lại nghe thấy Vân Quán Ninh thờ ơ nói: "Ứng Quốc công, ngài phải nghĩ kĩ nên trả lời thế nào! Chuyện này bổn vương phi còn phải hồi bẩm phụ hoàng, nếu như ngài thiên vị, phụ hoàng biết chuyện sẽ..."
Nàng lấy Mặc Tông Nhiên ra để uy hiếp ông ta!
Người mà Vân Chấn Tung sợ nhất lại là Mặc Tông Nhiên.
Những lời đến miệng lập tức nuốt xuống, cười khổ đáp: "Chuyện này để ta suy nghĩ kĩ hơn!"
"Để ta suy nghĩ kĩ!"
"Ngài nghĩ kĩ đi, dù sao hôm nay ta cũng có rất nhiều thời gian."
Điều này có nghĩa là nếu Vân Chấn Tung không đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, vậy Vân Quán Ninh sẽ cử ở lại phủ Ứng Quốc!
Vân Chấn Tung đột nhiên lúng túng, nụ cười trên khuôn mặt ông ta cứng lại.
Vân Đinh Lan hận đến nỗi suýt chút nữa cắn gãy răng, hai tay nắm chặt: "Vân Quán Ninh, hôm nay nếu tỷ không giết được muội thì sẽ không tha cho muội đúng không?"
"Nếu không phải có ta, muội đã dồn Đinh Đinh vào chỗ chết rồi."
Vân Quản Ninh quay đầu lại nhìn nàng ta, nở nụ cười như không cười: "Sao nào? Con người dịu dàng hiểu chuyện đâu, giờ không diễn được nữa sao?"
Vân Đinh Lan miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Trần Thị muốn xin tha thứ, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Vân Chấn Tung không được tốt, bà ta cũng không dám tùy ý mở miệng.
Lúc này hai mẹ con họ cũng không dám thở mạnh.
Một lúc lâu sau, Vân Chẩn Tung nghiến răng nói: "Lan Nhi đối với muội muội ruột của mình còn có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, thật khiến cho ta cảm thấy đau lòng!"
"Như vậy đi Đinh Đinh, con xem muốn xử lý nhị tỷ tỷ của con thế nào mới có thể trút hết cơn giận?"
Ông ta ném vấn đề về phía Vân Đinh Đinh.
Nhưng dường như đã quên mất, Vân Đinh Đinh vì quả tức giận nên đã ngất đi.
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn ông ta.
Khuôn mặt già nua của Vân Chấn Tung trở nên cứng nhắc: "Chi bằng nhốt Lan Nhi vào nhà thờ tổ tịnh tâm suy nghĩ về lỗi lầm của bản thân, chép một trăm lần gia quy! Đợi Đinh Đinh tỉnh dậy, hỏi xem con bé muốn thế nào?"
Cách này không tệ.
Vân Quán Ninh nhíu mày: "Nếu đã như vậy thì nhất đi."
Người làm chủ đúng ra nên là Vân Đinh Đinh, nếu không thì sự bất bình trong lòng sẽ không thể loại bỏ được.
"Còn bà ta thì sao?"
Nàng đưa tay ra chỉ vào Trần Thị.
Trần Thị rùng mình, ánh mắt né tránh không dám nhìn họ.
Vân Chấn Tung lúng túng.
Ông ta thương Trần Thị, nhưng cũng oán trách...!Bà ta đã lấy mạng một nữ nhân vô tội và cướp đi con gái của người khác làm của riêng mình.
Trong nhiều năm qua, ông ta đã không để ý đến Vân Đinh Đinh và để Vân Đinh Lan bắt nạt nàng ấy bằng mọi cách.
Vân Chấn Tung thực sự không biết phải xử lý bà ta như thế nào mới phải.
Cuối cùng, chỉ tước đi vị trí phu nhân chính thất của Trần Thị, để bà ta trở về làm thiếp...!
Hơn nữa cũng cấm túc, cũng không nói khi nào sẽ dỡ bỏ lệnh cấm túc.
Tình trạng của Vân Đinh Đinh rất tệ, Vân Quán Ninh không yên tâm, đưa nàng ấy trở về Minh Vương Phủ.
May mà lần này Mặc Diệp đã giữ thể diện cho nàng, không vì chuyện này mà tức giận, ngược lại còn dặn dò thuộc hạ chăm sóc tốt cho Vân Đinh Đinh.
Điều này khiến Vân Quán Ninh vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng rất cảm động.
Nam nhân này chắc hôm nay uống nhầm thuốc mới giữ thể diện cho nàng, hơn nữa còn dịu dàng chăm sóc như vậy.
Những ngày qua, ngoài việc chăm sóc cho Vân Đinh Đinh ra, Vân Quán Ninh còn tiến cung chăm sóc cho Mặc Tông Nhiên.
Có lẽ nàng có tính cách thẳng thắn, các khuê nữ thậm chí là các công chúa khác không ai cởi mở, tự nhiên như nàng.
.
: "Nàng Ta Đến Đây Làm Gì?"
Hôm nay tinh thần của Vân Đinh Đinh tốt hơn rất nhiều.
Hôm nay là tháng giêng, trong cung năm nay không tổ chức cung yến tất niên.
Vì Mặc Hồi Phong đang ở biên cương xa xôi nên Mặc Tông Nhiên lấy cớ này chỉ thưởng một vài vật phẩm, cũng không mời các quan viên trong triều vào cung dự tiệc.
Mãi đến ngày mồng bảy tháng giêng, Mặc Tông Nhiên mới sai Triệu hoàng hậu chuẩn bị gia yến.
Cũng là ngày hôm qua.
Hôm nay là ngày mùng tám tháng giêng rồi.
Tết ông Táo năm nay, Minh Vương Phủ cũng hiếm hoi sum vầy.
Khi Vân Quán Ninh trở lại vương phủ, người bên Vị Ương Cung đã tới, nói buổi chiều Mặc Phi Phi sẽ đến Minh Vương Phủ.
"Nàng ta đến đây làm gì?"
Khuôn mặt Vân Quán Ninh lộ ra vẻ khó hiểu.
Vân Đinh Đinh khinh thường liếc nàng một cái: "Đại tỷ, dù sao tỷ cũng là tẩu tử của Cửu công chúa! Tiểu cô đến phủ của tỷ không phải là chuyện rất bình thường hay sao?"
Vì Vân Quán Ninh cứu nàng ấy, thái độ của nha đầu này đối với nàng tốt hơn trước rất nhiều.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn nàng với vẻ khinh thường, nói nàng trước đây không có đầu óc.
Lúc này, cổ họng Vân Quán Ninh nghẹn lại, khóc không ra tiếng, nói cũng không nên lời.
Đang trách nàng ư?
Nàng vừa xuyên qua đây đã bị tên cầu nam nhân Mặc Diệp cấm túc, muốn ghét bỏ thì cũng là ghét bỏ Vân Quán Ninh trước đây, có liên quan gì tới nàng chứ?
Vân Đinh Đinh sớm đã biết đến sự tồn tại của Viện Bảo.
Tuy nhiên, Vân Quán Ninh chưa từng nói đến Viên Bảo rốt cuộc là con của ai.
Giống như những người khác biết đến sự tồn tại của Viện Bảo, Vân Đinh Đinh chỉ nghĩ Viên Bảo là con của gia đình đó.
Nàng ấy luôn tận tình khuyên bảo Vân Quán Ninh: "Muội thấy tỷ phu đối xử với tỷ rất tốt! Nhân lúc tỷ vẫn còn trẻ, cố gắng sinh thêm đứa con cho anh rể đi!"
"Nếu không để tỷ phu ghét bỏ, không chừng sẽ có một ngày lại cấm túc tỷ."
Vân Quản Ninh: "..."
Nha đầu thổi này có biết ăn nói không vậy?
Nhìn thấy Vân Đinh Đinh giống mẹ già, vì muốn tốt cho mình mà tận tình khuyên nhủ, Vân Quán Ninh chỉ có thể im lặng đáp lại.
Người thuộc Vị Ương Cung vừa rời đi, nàng đã bị Vân Đinh Đinh bắt lấy "giáo huấn" nàng một trận.
"Thật hiếm khi Cửu công chúa tới vương phủ của ta, hôm nay ta sẽ tự mình xuống ngự thiện phòng"
Vân Quản Ninh VỖ VỖ mu bàn tay của nàng ấy: "Hôm nay ánh nắng rất tốt, muội có thể tắm nắng mặt trời bổ sung canxi! Nhân tiện còn có thể bổ não, ánh nắng mặt trời để cải thiện thị lực."
Nha đầu thổi này chắc chắn thị lực không được tốt lắm.
Viên Bảo lớn lên rõ ràng trông giống hệt Mặc Diệp, mà nàng ấy cứ nghĩ đó là con của gia đình...
Ngập ngừng một chút, thấy Vân Đinh Đinh định phản bác, nàng nhanh chóng nói: "Muội chưa từng ăn thịt nướng sao?"
"Hôm nay tỷ sẽ làm cho muội món thịt nướng! Đảm bảo khiến mọi người nuốt cả lưỡi!"
Tục ngữ nói rất hay, để nắm lấy trái tim của nam nhân, trước tiên hãy nắm lấy dạ dày của người đó.
Vân Quản Ninh đã dùng trù nghệ hiện đại “cao siêu” của mình để nắm chắc dạ dày của Mặc Diệp... Chỉ là vẫn không biết đã nắm được trái tim hắn chưa thôi.
Hôm nay, nàng sẽ dùng cách này để nắm lấy dạ dày của Mặc Phi Phi!
Để tránh sau này tiểu cô mỗi lần nhìn thấy nàng đều tỏ vẻ khinh thường.
Vân Quán Ninh xắn tay áo vào trù phòng, ra lệnh cho hạ nhân chuẩn bị nguyên liệu.
Mọi thứ vừa chuẩn bị xong, Như Yên đến, nói Cửu công chúa đã đến.
Nàng không quay đầu lại, đáp: "Vương gia đã về chưa?"
Như Yên lắc đầu: "Vẫn chưa! Vương gia đến Cố gia đón tiểu công tử Viên Bảo rồi, nói có thể sẽ ăn trưa ở đó, buổi chiều mới về."
Nói như vậy, tên cẩu nam nhân Mặc Diệp này muốn một mình nàng đối mặt với Mặc Phi Phi ư?