Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

chương 365

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Long vừa nói, vừa nhìn Tiêu Thác, cằm Tiêu Thác sắp rớt xuống đất rồi, Trần Loan Loan có của hồi môn phong phú thế này, sao lại không gả được thế?

Trần Long cười nói: “Vốn dĩ Loan Loan xuất giá thì không nên công khai của hồi môn trước, nhưng tổ mẫu nói phải nhanh chóng gả nàng đi, tiện bê công khai của hồi môn của nàng trước, suốt mấy ngày qua, người đến cửa cầu thân chen muốn sập cửa, thấy không, thiếu gia nhà họ Phó cũng đã nói sáng sớm mai sẽ đến cửa cầu thân.”

“Sáng sớm mai?” Tiêu Thác ngẩn ra: “Nhanh vậy sao?”

“Chắc hẳn phần lớn cũng là đến vì của hồi môn mà thôi, nhưng mà còn cách nào khác đâu? Hôn sự của Loan Loan không thể kéo dài được nữa, Tiêu Thác, Loan Loan nói có thể cho ngươi mấy ngày để suy nghĩ, chúng ta cũng không nên ép buộc ngươi, yên tâm đi, ngay mai khi thiếu gia nhà họ Phó đến, chúng ta sẽ nghĩ cách từ chối, chỉ sợ ba mẹ ta sốt ruột mà đồng ý thôi.”

Tiêu Thác gần như là lập tức nói: “Ta còn có vài việc, xin phép đi trước.”

Nói xong, hắn chạy nhanh ra ngoài như một cơn lốc.

Hắn giục ngựa chạy về Hầu phủ, câm đồng la mà người gác cổng thường dùng khi có hỏa hoạn chạy vào nhà gõ, vừa

gõ vừa la lên: “Dậy, dậy, dậy hết nào!”

Hầu gia bị hắn đánh thức, chạy ra không thấy lửa đâu, nổi giận đùng đùng nhéo lỗ tai hắn: “Tốt nhất là ngươi có chuyện quan trọng.”

Lời này không hiểu sao thấy hơi quen, nhưng mà, kệ mấy chuyện đó đi, Tiêu Thác bỏ đồng la xuống, quỳ mạnh xuống đất: “Ta muốn cưới Trần Loan Loan.”

Lúc Hầu gia thấy hắn quỳ xuống còn tưởng hắn gây ra họa lớn gì, vung Thiết Sa chưởng lên định tát một phát, không ngờ lại mở miệng nói câu này, ông gắng gượng mà tát bạt tay đó lên mặt ông, cười nâng hắn lên: “Đứng lên rồi nói, chúng ta từ từ thương lượng!”

“Không thể thương lượng, nếu còn thương lượng nữa thì Loan Loan sẽ bị thiếu gia nhà họ Phó cưới đi mất, mau chuẩn bị sính lễ văn định này nọ đi, bây giờ lập tức đi ngay.” Tiêu Thác sốt ruột nói.

*Văn định: một trong tam thư lục lễ hỏi cưới thời xưa.

Tiêu thống lĩnh ba của Tiêu Thác kỳ lạ nói: “Sao lại gấp như thế? Muốn văn định cũng phải chọn ngày lành, ngày mai chưa chắc là ngày lành.”

“Ngày lành, ngày mai chính là ngày lành, mau nhanh chân đặt cọc trước đi, nếu không sẽ bị cưới như đi chậm thì lưu tinh chùy hay kiếm bích ngọc này nọ đều mất chất.

Tuy không biết vì nhưng nhà họ Tiêu lại rất thích chuyện này, con dâu Hầu phủ bọn họ muốn không phải loại người yếu đuối, Loan Loan cực kỳ thích hợp, hơn nữa còn có thể củng cố quan hệ cùng nhà họ Trần, các nhà võ tướng liên minh với nhau, thế lực cũng không phải tầm thường.

Cứ như thế, nhà họ Tiêu chuẩn bị suốt một đêm, cuối cùng trước khi trời sáng đã đến trước cửa nhà họ Trần tức gõ của nhà họ Trần, mà lão thái quân nhà họ Trần đã ưu nhã ngồi trên ghế thái sư trong nhà, nhìn cháu rể của bà bước từng bước đi vào.

Bên này thì ngọt ngào bàn chuyện hôn sự, khi lâm triều lại vô cùng căng thẳng.

Lúc lâm triều, Việt Đông Vương đề nghị tìm phò mã cho công chúa, mọi người đều đã biết việc công chúa xảy ra chuyện, nhưng mà dù sao cũng là là không thích hợp, các quan lại cũng không tiện đề ý kiến.

Nhưng Việt Đông Vương lại nhắc đến chuyện này ngay lúc lâm triều, nói là nhà ai có công tử thích hợp thì có thể tự ứng cử hoặc là nhờ người đến làm mai.

Mộ Dung Khanh tức đến đen mặt, hắn đang định hôm nay sẽ lén làm Hoàng Thái Hậu bỏ ý tưởng này đi, dù sao hôm đó Việt Đông Vương có mặt, ít không thể kiên quyết từ chối được, nếu lại lén nói chuyện riêng thì có lẽ bà sẽ đổi ý.

Nhưng không ngờ là Việt Đông Vương lại nói thẳng trước mặt triều thần như thế.

Tuy Mộ Dung Khanh luôn sa sâm mặt từ nãy đến giờ, nhưng Việt Đông Vương vẫn tiếp tục nói: “Phong tục âm hôn đã có từ lâu, cho dù lúc Thái Hoàng Thái Hậu còn sống cũng chưa bao giờ phản đối, trưởng công phần tôn quý ngang ngửa Hoàng Hậu, hôn sự của nàng đương nhiên không phải chỉ là việc riêng của hoàng gia, phải do Lễ Bộ và nội phủ hợp tác xử lý mới đúng.”

Lời Việt Đông Vương nói cũng không bắt bẻ được lỗi lầm gì, nhưng mà mọi người nhìn sắc mặt của Mộ Dung Khanh, biết chắc là hắn phản đối, tạm thời không ai dám lên tiếng.

Còn nhóm Thái Phó đương nhiên cũng không muốn họ, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện gì lớn.

Việt Đông Vương thấy không có ai bước ra khỏi hàng nói gì, lập tức nói: “Nếu mọi người đều không phản đối, vậy việc này sẽ do bổn vương và Hoàng Thái Hậu, Lễ Bộ và nội phủ làm chủ, mọi người đều có thể tiến cử người có tài.”

Lễ Bộ thượng thư đưa ra một vấn đề: “Vương gia, nếu công chúa thành thân, vậy vị phò mã khác sao?”

Việt Đông Vương nói: “Đương nhiên!”

Mặt Mộ Dung Khanh đã sa sâm xuống: “Đủ rồi!” Nhưng mà người hiểu hắn lại nhìn ra được, tuy hắn tức giận nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.

Lễ Thân Vương nghe vậy cũng vô cùng kinh ngạc, ông già này đúng là chơi lớn thật, sao có thể nói mấy lời này trước mặt triều thân được chứ? Nếu có chúa thật sự chết, lại không có con cái, vậy chẳng phải phò mã sẽ kế thừa toàn bộ xong những lời này, triều thân lập tức chấn động, ngay cả Lương Thái Phó cũng phải nhướng mày vì những lời này.

Chuyện xảy ra trên triều đình cũng được truyền vào tai Quý Thái phi, Quý Thái phi cực kỳ tức giận, mắng chửi: “Tên Việt Đông Vương này phá hư chuyện tốt của ai gia”

Bà đang định để Tôn Xán cưới công chúa, nhưng nhân phẩm của Tôn Xán không tốt, đương nhiên Việt Đông Vương sẽ mặt, so sánh hai người với nhau, sau khi suy xét, Việt Đông Vương và Hoàng Thái Hậu đều sẽ cảm thấy Lương Thụ Lâm tốt hơn.

Nhưng mà Việt Đông Vương lại nói thẳng những lời này ra ngoài, chẳng khác nào nói cho mọi người biết, cưới công chúa, cho dù có bị đánh gãy chân thì đời này cũng chẳng cần phải lo nữa.

Vậy người người muốn cưới công chúa không phải sẽ chen nhau mà đến Lương Thụ Lâm?

Mộ Dung Khanh và Việt Đông Vương cùng nhau ra cung đến phủ công chúa, Việt Đông Vương nhìn hắn: “Muốn ngồi xe ngựa cùng thúc của ngươi không? Dù sao điểm đến cũng giống nhau.”

Mộ Dung Khanh nhìn ông, hừ lạnh: “Cáo già!”

Nhưng vẫn leo lên xe ông.

Xe ngựa từ từ chạy ra khỏi cổng bắc, Việt Đông Vương đắc ý nói: “Có phải cảm thấy bổn vương cao tay hơn không?”

Mộ Dung Khanh tức giận nói chuyện thành thân này ra.”

“Bổn vương không nhắc đến, ngươi tưởng mẫu phi của ngươi và Hoàng Thái Hậu sẽ không nhắc đến à? Hoàng Thái Hậu nỡ để tiểu cô cô của ngươi cứ thế mà đi sao? Nhất định sẽ tìm một nhà để nàng vào, đương nhiên, bổn vương cũng nghĩ như thế, nếu nàng không thành thân mà đã chết thì sẽ trở thành cô hồn dã quỷ. Nhưng hôm qua trước khi ngươi phi của ngươi nhắc đến chuyện tìm người cho Tráng Tráng, cho dù người nào nói ra thì bổn vương cũng sẽ không nghi ngờ, chỉ riêng mẫu phi của ngươi là bổn vương phải đề phòng.”

Nhắc đến Quý Thái phi, mặt Mộ Dung Khanh vẫn không có chút biểu tình nào.

Việt Đông Vương liếc nhìn hắn: “Bổn vương đã biết tất cả những chuyện mẫu phi ngươi làm với ngươi rồi, hôm qua Hoàng Thái Hậu đã nói, hạ ý chỉ đồng ý cho Nam Hoài Vương hồi kinh, xem ra, kinh thành không thể tránh khỏi một trận gió tanh mưa máu rồi.”

Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói: “Bà ta sẽ không được như yI”

“Đương nhiên là sẽ không được như ý rồi, nhưng mà cẩn thận đề phòng thì tốt hơn, ít nhất, trước khi Nam Hoài Vương hồi kinh, chặn lại tất cả mọi thứ mà mẫu phi ngươi có khả năng đạt được, của ngươi là có mục đích gì? Chẳng có gì khác ngoài gia sản phong phú của nhà họ Mộ Dung cả, người họ Mộ Dung đều biết, triều đình không có quyền thu hôi những gia sản và phong ấp của tiểu cô cô ngươi, nếu nàng thật sự chết thì sẽ có lợi cho ai? Đương nhiên là phò mã.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio