Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

chương 385: thái tử thừa nhận

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Kỳ bị một tên thái giám như hắn quát như vậy, bản tính trỗi dậy, hắn ta giận dữ nạt lại: “Rõ ràng là ngươi sai khiến, ngươi còn cho ta một trăm lượng ngân phiếu.”

Dứt lời, hắn ta lấy từ trong túi áo ra một trăm lượng ngân phiếu đặt trên mặt đất: “Vương gia, đây chính tờ ngân phiếu hắn cho tiểu nhân, nhưng sau khi tiểu nhân đưa sừng huyết linh dương cho hắn, thì hắn cũng không đưa thêm nữa, hắn còn nói tiểu nhân đừng tham lam quá.”

Thái Tử nghe xong, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Trương Toàn Long, thực tế thì Thái Tử đã đưa năm trăm lượng để hắn cho người đi xử lý thỏa đáng chuyện này.

Trương Toàn Long trước đây theo hầu bên cạnh Thái Tử, quen thói ngạo mạn, hơn nữa hắn biết hôm nay Hoàng Hậu và Thái Phó cũng có mặt, chắc chắn Thái Tử sẽ không sao, nên hắn không sợ Mộ Dung Khanh, đột nhiên nói: “Bẩm Thái Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương, xin người minh giám, nô tài chưa từng sai hắn ta đi trộm sừng huyết linh dương gì cả, mọi chuyện đều là do hắn ngậm máu phun người, muốn vu khống hãm hại nô tài.”

Cao Ngự Sử lạnh lùng nói: “Ngươi đang trả lời ai vậy? Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương chỉ là ngồi nghe, ngươi không nghiêm túc thành thật trả lời Vương Gia, mà lại đi hồi bẩm với Hoàng Thái Hậu và hoàng Hậu, ngươi biết rõ Hậu cung không thể can thiệp vào chính sự, ngươi như vậy không phải là đang hãm hại Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu sao?”

Cao Ngự Sử là người cực kỳ nhạy bén, cũng công chính liêm minh, chỉ chấp nhất với luật pháp lễ giáo, vì vậy nên thấy Trương Toàn Long làm càn như vậy, ông ta liền tức giận lên tiếng.

Sắc mặt của Hoàng Hậu hơi khó chịu, nhưng Hoàng Thái Hậu lại rất bình thản và tán thưởng, bà ta cho rằng trong triều nên có những lão thần như vậy để thiết lập những khuôn khổ phép tắc, nhằm quy phạm bá quan và họ hàng.

Trương Toàn Long ngượng ngùng lên tiếng: “Vương gia, nô tài không phải ý đó, chỉ là bất ngờ bị vu oan như vậy nên có hơi tức giận không khống chế được bản thân, cho nên mới thất lễ như vậy.”

Mộ Dung Khanh cũng không chấp nhất sự thất thố của Trương Toàn Long, hắn bình thản lên tiếng hỏi: “Ngươi nói ngươi không có sai khiến hắn ta đi trộm sừng huyết linh dương, đúng không?”

“Nô tài tuyệt đối không có, nô tài dám lấy tính mạng lớn nhỏ của cả nhà nô tài ra để thề, nô tài không sai khiến hắn ta, hơn nữa, tuy hắn ta là biểu đệ của nô tài, nhưng từ sau khi vào cung, nô tài cũng đã lâu không gặp hắn ta.” Trương Toàn Long nói rất rành mạch, thậm chí còn không tiếc mang tính mạng người nhà của mình ra thề, điều này khiến cho người khác cũng hơi tin tưởng lời của hắn.

Mộ Dung Khanh lạnh lùng: “Được, ngươi đã mạnh miệng như vậy, bổn vương sẽ khiến cho ngươi phải tâm phục khẩu phục, người đâu, mang Tôn Nhị Cẩu ra đây.”

Trương Toàn Long vừa nghe được lời này, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Tôn Nhị Cẩu được đưa tới, hắn ta quỳ xuống: “Tiểu nhân Tôn Nhị Cẩu, tham kiến Vương gia.”

“Tôn Nhị Cẩu, ngươi làm nghề gì?” Nghiêm Vinh lớn tiếng hỏi.

Tôn Nhị Cẩu sợ tới mức toàn thân run rẩy: “Hồi bẩm… đại nhân, tiểu nhân… tiểu nhân làm nghề khắc dấu ở chợ Đông.”

“Nói rõ hơn nữa.” Nghiêm Vinh giận dữ nói.

Tôn Nhị Cẩu giật mình lên tiếng: “Dạ, dạ, tiểu nhân làm nghề khắc dấu, cũng thuận tiện, thuận tiện giúp khách giả chứng nhận của triều đình, ví dụ như giấy thông hành, dịch khoán (giấy chứng nhận có thể sử dụng xe ngựa của dịch trạm.)

“Vậy ngươi đã gặp qua người này chưa, hắn có từng tìm người làm chứng nhạn giả không?” Nghiêm Vinh chỉ vào Trương Toàn Long hỏi.

Tôn Nhị Cẩu ngẩng đầu nhìn Trương Toàn Long, sắc mặt tái xanh gật đầu: “Có, có, hắn là Toàn công công, thân cận của Thái Tử, đã ghé qua nhiều lần, hôm nay hắn kêu tiểu nhân làm một giấy thông thành.”

“Giấy thông hành mang tên của ai?”

“Tên… tên là Lý Kỳ!”

“Có phải tờ này không?” Nghiêm Vinh giũ ra một tờ giấy thông hành nhà nước, vứt trước mặt hắn ta, Tôn Nhị Cẩu chỉ liếc nhìn qua liền gật đầu nói: “Đúng, chính là tờ này.”

Nghiêm Vinh nói: “Chư vị Vương gia, chư vị đại nhân, tờ giấy thông hành này lục soát được từ tên người Trương Kỳ, cũng đã chứng thực hắn ta đã dùng tờ giấy thông hành này để đăng ký vào ở trong khách điếm. Trưởng quỹ và tiểu nhị khách điếm cũng đã xác nhận hắn ta chính là người đã ở trọ.”

Mộ Dung Khanh hừ lạnh một tiếng: “Trương Toàn Long, ngươi nói ngươi không sai khiến Trương Kỳ đi trộm sừng huyết linh dương, vậy ngươi đưa cho hắn ta tờ giấy thông hành và một trăm lượng bạc để làm gì?”

Trương Toàn Long đảo mắt tới lui nhằm che giấu sự hoảng loạn trong lòng: “Việc này, quả thật nô tài có làm tờ giấy thông hành này, chẳng qua là do hắn ta cầu xin nô tài, nói rằng hắn ta đã gây chuyện ở kinh thành, sợ kẻ thù tìm đến tận cửa không dám ở trong nhà cho nên bảo nô tài làm giúp một tờ giấy thông hành để hắn ta tìm một khách điếm ở tạm. Còn một trăm lượng bạc kia cũng là do nô tài cho hắn ta dùng lúc cấp bách.”

Mộ Dung Khanh giận dữ: “Khốn kiếp, ngươi nói chuyện câu trước không ăn khớp với câu sau. Lúc nãy ngươi còn nói từ lúc ngươi vào cung thì lâu rồi không gặp hắn ta, vậy tại sao hắn ta lại đi cầu xin ngươi? Còn nữa, một trăm lượng bạc này của ngươi từ đâu mà có? Ngân phiếu là của ngân hiệu nhà nước phát hành, dựa vào bổng lộc trong cung của ngươi, cho dù ba năm cộng lại cũng chưa tới một trăm lượng bạc, cho dù được thì ngươi làm thế nào gửi vào được ngân hiệu nhà nước? Đã vậy còn hào phóng đưa cho biểu đệ đã lâu không gặp mặt nữa chứ?”

Lời lẽ sắc bén của Mộ Dung Khanh đã khiến Trương Toàn Long khiếp sợ. Vốn dĩ hắn đã chột dạ, những lời nói dối do hắn tự bịa ra phút chốc trở nên nhợt nhạt và yếu ớt dưới sự hung hãn của Mộ Dung Khanh. Hắn hết nhìn Thái tử rồi lại nhìn Thái phó, nhất thời không suy nghĩ được gì.

“Nói!” Mộ Dung Khanh sao có thể để cho hắn kéo dài thời gian? Lập tức quát lên một tiếng.

Cả người Trương Toàn Long run lên, cúi rạp xuống nói: “Nô tài, là nô tài bảo hắn ta đi trộm.”

Mộ Dung Khanh tiếp tục ép hỏi: “Thái tử bảo ngươi đi trộm sừng huyết linh dương để làm gì?”

“Nô tài không biết, nô tài chỉ là phụng mệnh làm việc.”

Lương Thái phó rất muốn tát hắn một cái. Hắn nói như vậy chẳng phải đồng nghĩa với việc thừa nhận là Thái tử bảo hắn đi trộm sao? Tốt xấu gì hắn cũng ở trong cung lâu như vậy, vậy mà ngay cả lời nói bẫy của Mộ Dung Khanh mà hắn cũng không phát hiện ra được.

Mọi người ngạc nhiên kêu lên. Ai cũng không ngờ sừng huyết linh dương là do thái tử trộm? Trời ạ, ai cũng biết sừng huyết linh dương kia là dùng để cứu mạng công chúa đấy.

Nhưng cho đến bây giờ thái tử vẫn không biết việc này, hắn ta mạnh miệng nói: “Đúng vậy, là bản cung bảo hắn ta đi trộm đấy nhưng cho dù bản cung có phạm lỗi, sao có thể nói bản cung bất trung, bất hiếu với trưởng công chúa chứ?”

Mộ Dung Khanh thu lại lửa giận trên mặt, thoạt nhìn vô cùng ôn hòa, hắn hỏi: “Được, vậy thái tử hãy cho bản cung biết người trộm sừng huyết linh dương để làm gì?”

Thái tử đương nhiên biết không thể lấy cớ vui đùa để lấp liếm cho nên hắn ta tức tối nói: “Bởi vì bản cung biết phủ Lương vương đang tìm sừng huyết linh dương. Bởi vì chuyện của một dân nữ mà hắn ta đã đánh bản cung sống dở chết dở, đã vậy còn đâm ba mươi tám nhát đao lên người bản cung nữa. Bản cung nuốt không trôi cục tức này, cho nên định trộm sừng huyết linh dương trước nhằm dọa hắn ta một phen.”

“Không, ngươi là bởi vì nghe nói Lương vương cần sừng huyết linh dương mới có thể sống được, ngươi không muốn cho hắn ta sống thế là ngươi cho người đi trộm sừng huyết linh dương đúng không? Ngươi muốn chặt đứt đường sống của Lương vương, chặt đứt cơ hội sống duy nhất của hắn ta, có phải không?”

Thái tử giãi bày nói: “Không, không phải như vậy. Bản cung chỉ dự định chỉ là tạm thời giấu đi mà thôi, thật ra ta cũng không muốn để hắn ta chết.”

“Được, nếu đã như vậy vậy thì sừng huyết linh dương đâu? Nếu chỉ giấu đi để dọa hắn ta vậy cuối cùng ngươi chắc chắn sẽ giao ra, đúng chứ?” Mộ Dung Khanh hỏi.

Thái tử im lặng một lát, nói: “Tên cẩu nô tài này làm việc bất cẩn khiến sừng huyết linh dương rơi xuống vách núi rồi.”

Mộ Dung Khanh đứng thẳng người, thu lại vẻ tươi cười trên mặt, dáng vẻ hờ hững, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm thái tử.

Hoàng hậu nghe được mấy lời này, sắc hồng trên mặt chậm rãi nhạt đi, cuối cùng cả khuôn mặt trắng như tờ giấy.

Trong lòng nàng ta đau đớn nói không nên lời, nàng ta biết những gì Mộ Dung Khanh nói có lẽ đều sự thật. Thái tử thật sự muốn giết A Toàn.

Họ hàng và bá quan nghe được đoạn đối thoại này, trong lòng ai cũng biết rõ. Thái tử là muốn giết Lương vương, nhưng tại sao Lương vương lại bị thương nặng như vậy? Ngược lại bọn họ nghe nói Lương vương là bởi vì bị hoàng hậu nương nương trách phạt, nhưng cũng chỉ có đánh bằng gậy mà thôi sao có thể nguy hiểm tới tính mạng được chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio