Mộ Dung Phong nhìn Lãnh Băng Cơ: “Nàng còn gì để nói nữa không?”
Lãnh Băng Cơ lại duỗi lưng cái nữa, ngồi thẳng lên nói: “Sau khi hạ độc không tiêu hủy chứng cứ phạm tội, phải chờ người khác đến điều tra ra chứng cứ.
Vương gia, chàng có thể nghi ngờ nhân cách của ta, nhưng chàng không thể sỉ nhục chỉ số thông minh của ta được”
Ở bên kia, Lãnh Tướng đã lặng lẽ đem đầu đuôi câu chuyện nói cho Lãnh Thanh Hạc biết.
Trước đây lúc Lãnh Thanh Hạc chép tập thơ đó cũng từng hỏi Lãnh Băng Cơ xem có cần thay loại mực khác không, bị Lãnh Băng Cơ gạt đi, nói rằng nàng tự có tính toán,
Giờ chuyện thành thế này, hắn không tránh khỏi cảm thấy nóng lòng.
Suy nghĩ một chút, nếu bây giờ hắn xác nhận độc này là do Kim thị hạ thì thứ nhất là không có bằng chứng để chứng minh, bà ta chắc chắn sẽ một mực phủ nhận, ngược lại còn có thể tổ cáo mình vu oan bà ta; thứ hai, nếu nói ra thì sẽ chứng minh Lãnh Băng Cơ biết rõ việc này từ trước, chuyện hạ độc nàng cũng có tham gia vào.
Kế sách này của Kim thị và Lãnh Băng Nguyệt tốt đấy, vừa biết hắn khỏi bệnh, lo sợ hắn và Lãnh Băng Cơ vạch trần việc này nên đã ra tay trước chặn đường.
Có lẽ muội muội kiêng dè việc này nên mới không dám nói rõ, không dám trả lời chăng?
Lãnh Thanh Hạc bước lên một bước, nhận hết trách nhiệm vào mình,
“Tập thơ này từ tay ta mà ra, sau khi ta chép xong thì giao cho gã sai vặt Minh Nguyệt mang tới quý phủ, giao cho Vương phi nương nương, Vương phi nương nương cũng không biết số tình hình”
Mộ Dung Phong ý vị hỏi lại: “Ý huynh là độc này do huynh hạ?”
Lãnh Thanh Hạc lắc đầu: “Ta cũng không biết trong mấy thỏi mực này có độc.
Thanh Hạc đau ốm triền miên đã lâu, tất cả các loại giấy mực bút nghiên đều do tên thư đồng Minh Nguyệt chịu trách nhiệm”
“Minh Nguyệt đâu?”
“Gã sai vặt đó mắc lỗi nên bị đưa về phủ rồi”
Mộ Dung Phong quay sang phía Lãnh Tướng, Kim thị lập tức xen miệng nói: “Tên điều nổ đó dám cả gan lừa dối chủ nhân, quả thật rất đáng giận.
Sau khi bị đưa về phủ lập tức sai người mang ra ngoài bán, hiện tại cũng không biết hắn ở đâu rồi”
Vậy nghĩa là không có cách nào đối chứng.
Mộ Dung Phong trầm ngâm: “Lãnh Tướng cho rằng việc này nên xử lý như thế nào?”
Lãnh Tướng vất vả lắm mới cứu lại được đứa con trai này, hiện giờ lại vướng phải tai họa, trong lòng muốn xin tha nhưng tội đầu độc Vương gia lại không phải là tội nhỏ, không cách nào mở miệng được.
Trong lúc khó xử bèn đưa mắt nhìn về phía Lãnh Băng Cơ đang đứng bên cạnh.
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu việc này quả thật là do nhi tử gây ra thì người làm phụ thân như họ quan nhất định sẽ không bao che, chắc chắn phải nghiêm khắc trừng phạt.
Nhưng mà bản tính của nhi tử họ quan cũng biết rõ, hắn nhất định không thể làm ra việc to gan lớn mật như vậy được, trong chuyện này sợ là có điều hiểu lầm”.
Lãnh Bằng Nguyệt họ khù khụ một trận: “May mắn là do nhầm lẫn nên thiếp thân đã gánh cái tội này thay cho Vương gia.
Đều là huynh muội ruột thịt cả, Vương gia, xin người xem ở mặt mũi thiếp thân, xin hãy tha thứ cho tội lỗi của ca ca, xử phạt nhẹ nhàng thôi ạ”
Lãnh Tướng rất vui mừng về đứa con gái thứ hai này, vừa lương thiện lại vừa biết chú ý toàn cục.
Nhưng Lãnh Băng Cơ lại không thèm cảm kích: “Đừng đừng, chuyện còn chưa được điều tra rõ ràng, độc cũng không chắc là do ca ca hạ, giờ muội muội cầu xin như thế chẳng phải là đem tội lỗi đẩy lên người ca ca sao”
Lãnh Tướng lập tức cảm thấy chán nản: “Muội muội người tốt bụng không muốn tính toán, sao người lại không biết điều như thế.
Chẳng lẽ để Vương gia giáng tội ca ca ngươi, ngươi mới thấy vui hay sao?”
Lãnh Thanh Hạc biết tiểu muội nhà mình bây giờ đã khác với khi xưa, nhất định sẽ không làm chuyện vô ích.
Huống chi hắn.
mới vừa tham gia kì thi mùa xuân xong, nếu không thể rửa sạch nỗi oan này thì tiền đồ về sau cũng coi như kết thúc.
Có một số thứ không phải cứ nhịn là được.
Hắn không sợ không hoảng, lên tiếng một cách thỏa đáng: “Độc này không phải do ta hạ, ta cũng không định nhận cái lỗi này.
Xin Vương gia hãy cho người điều tra cặn kẽ việc này, trả lại sự công bằng cho ta”
Mộ Dung Phong lại chậm rãi xoay xoay cái nhẫn bạn chỉ trên ngón tay cái, hơi hơi mỉm cười nhìn Lãnh Băng Cơ: “Vậy theo ý của nàng thì phải xử lý việc này như thế nào đây?”
“Muốn giết thân vương đương triều bằng thuốc độc, việc này đã không còn là việc nhà của vương phủ chúng ta nữa rồi, sao có thể cho qua một cách sơ sài như vậy? Mấu chốt trong vụ này chính là gã sai vặt Minh Nguyệt kia, chỉ cần tìm được hắn không phải chân tướng sẽ rõ ràng ngay ư?”.
Hai mắt Lãnh Thanh Hạc sáng ngời, lập tức hiểu ngay ý của Lãnh Bằng Cơ, cao giọng nói: “Ta sẵn lòng đến Đại Lý Tự chịu thẩm vấn, tự chứng minh sự trong sạch của bản thân.”