Tú bà luôn miệng trầm trồ: “Vẫn là Tề Nhị Gia học cao hiểu rộng.
Đến cả chuyện này ngài.
cũng biết.
Âm Dương Nhân là người lưỡng tính, có thể làm đàn ông cũng có thể làm phụ nữ.
Ta đã tốt rất nhiều tiền để mua từ vùng khác về đó.
Bao nhiêu khách vừa nghe tiếng liền ra giá hơn nghìn lượng vàng.
Tề Gia đã lâu không về kinh thành nên không biết cũng phải thôi”
Tề Cảnh Vân càng thêm tò mò: “Ta chỉ là nghe nói qua, cũng chưa từng được thấy tận mắt.
Hôm nay bổn đại gia xem như được mở rộng tầm mắt, xem thử hình hài dáng vẻ của hắn như thế nào?”
Tú bà nghe vậy thì hơi khó xử: “E rằng phải để Tế Gia chờ thêm lát nữa.
Hắn hiện giờ vẫn còn đang tiếp khách.”
Tề Cảnh Vân khẽ khịt mũi: “Lại muốn làm giá với Tề Gia ta sao? Không phải chỉ cần ngân lượng là được à?”
Hắn lấy trong tay áo một tờ ngân phiếu ném ra phía trước: “ Lấy bạc này mà trả lại cho vị khách kia đi.
Mau chóng gọi tên kỹ nam Âm Dương Nhân đó đến đây cho ta.”
Tú bà hai mắt trợn thẳng, vươn dài ra nhìn: “Được giá! Để ta đi bàn bạc lại với người khách đó.”
Bà ta hớn hở xoay người đi ra ngoài, rồi đi thẳng đến một gian phòng đối diện.
Tề Cảnh Vân cười ha ha” với Lãnh Băng Cơ: “Để biểu tẩu chê cười rồi.
Đệ thường xuyên ngã giá thế này trong chuyện làm ăn, không được nghiêm túc đàng hoàng như Phong vương biểu ca và Phong Vân.
Mấy chuyện diễn trò thế này làm nhiều sẽ thành quen thôi.
Hôm nay thực sự vì sinh lòng hiếu kỳ mới làm vậy.
Biểu tẩu nếu cảm thấy nơi này không được trong sạch, thì để đệ cho người tiễn tẩu về phủ.
Trong sạch hay không trong sạch gì thì Lãnh Băng Cơ cũng không muốn tiếp tục ở lại lâu hơn nữa.
Nàng không có thành kiến gì với Tề Cảnh Vân.
Thực ra ở thời đại này, những nam nhân giàu có đi đến mấy nơi trăng hoa thế này cũng không phải là chuyện gì khiến người khác bàn tán tranh cãi.
Hắn ta hào sảng lại nhiệt tình.
Có điều là hay thích dùng lời ngon tiếng ngọt, quả đúng với khí chất của một thương nhân.
Vừa định chào tạm biệt Tề Cảnh Vân, lão Tú bà đã quay trở lại, tay cầm khăn che mặt, cứ nhìn hai người họ cười cười.
“Hôm nay e là phải đắc tội với Tề Gia rồi.
Đối phương quả tình không chịu nhượng bộ, ta không thể nào thương lượng được”.
Tề Cảnh Vân thản nhiên tiếp tục lấy trong tay áo ra hai tờ ngân phiếu.
Lần này thì thô lỗ ném ra: “Ném thứ này cho tên ngu dốt đó.
Nói với hắn rằng Tề gia ta sẽ bao cô nương cho hắn.
Cô nương ở Lâm Lang Các này, hắn muốn ngủ với bao nhiêu cô cũng được.
Chỉ cần là hắn chịu nổi”
Tú bà hình như cũng vừa ăn mắng, nên lúc này có chút khó xử.
Nhưng nhìn thấy ngân phiếu như vậy lại không chịu nổi cám dỗ.
Bà ta cầm ngân phiếu lên rồi quay người ra ngoài.
Lãnh Bằng Cơ lắc lắc đầu: “Cũng chỉ là một người lưỡng tính thôi mà.
Những bất thường về giới tính là sự phân hóa bất thường trong thai kỳ gây ra mà thôi.
Vì ít thấy nên thành ra của lạ.
Đáng để đệ tiêu nhiều tiền vậy sao”.
Tề Cảnh Vân giơ ngón tay cái với nàng: “Biểu tẩu quả nhiên hiểu biết rộng.
Ngay cả chuyện này cũng biết, lại còn giải thích sâu sắc như vậy.
Chẳng trách ai ai cũng gọi tẩu là nữ thần y”
Lãnh Bằng Cơ thuận miệng khoe khoang một chút: “Nếu đệ muốn xem, ta có thể tạo ra một người cho đệ.
Nhưng mà đây chỉ là sai biệt giới tính nam nữ thôi.
Chúng ta gọi hắn là nhân yêu”
Tề Cảnh Vân kinh ngạc trợn to hai mắt: “Ta chỉ nghe nói về thái giám trong cung, trước giờ chưa từng biết cái gì gọi là nhân yêu.
Giới tính có thể đổi qua đổi lại được sao?”
“Đương nhiên là được.
Thông qua một số loại phẫu thuật và thuốc điều hòa nội tiết là có thể thay đổi giới tính rồi.
Cũng như Âm Dương Nhân này, căn cứ theo nhiễm sắc thể trong cơ thể họ và đặc điểm cơ thể bên ngoài để xác định lại giới tính đúng của họ.
Sau đó mới tiến hành phẫu thuật, vậy là có thể phục hồi giới tính thực sự rồi.”
“Nhưng cái này lại không phải sở trường của ta.
Thật chẳng khác nào điều binh trên giấy.
Có những loại kiến thức ta không có hứng thú cho lắm.
Nếu đệ muốn ở lại để từ từ học hỏi thêm thì cứ tự nhiên.
Ta đi trước đây.”
Vừa quay đi đã suýt đụng phải ai đó.
Sau lưng không biết từ khi nào lại có thêm một người nữa.
Đó là một nam nhân đẹp đến không bút mực nào tả nổi.
Hắn ta da trơn như ngọc, tóc vừa dài vừa đen, môi đỏ răng trắng, đầu mắt hơi nhọn.
Lông mày thanh tú tinh xảo, chắc là do một nghệ nhân tay nghề chuyên nghiệp vẽ nên.
Trong mắt đen trắng rõ ràng.
Ba phần hào hoa, ba phần tà mị, ba phần điên cuồng, còn lại một phần là dáng vẻ phong lưu thu hút nữ nhân.
Hắn đang dựa vào khung cửa, ôm lấy vai Lãnh Băng Cơ mà nhìn với vẻ trêu chọc.
Hắn ta đi vào không tiếng động, nên suýt chút nữa nàng đã ngã nhào vào lòng hắn rồi.
Hắn mặc cảm bào đỏ rực có thêu hoa bỉ ngạn, vô cùng sinh động bắt mắt.
Lãnh Băng Cơ trong một lúc cũng không biết nói gì, chỉ biết sửng sốt ngây người.
Thấy cô xoay người, mỹ nam như yêu nghiệt kia cười mà như không nhìn cô.
Sau đó nhếch môi cười: “Là vị khách nào mà hào phóng như vậy?
Muốn thử cái mới mẻ sao?”
Chẳng lẽ, hắn chính là kỹ nam Âm Dương Nhân của Lâm Lang Các.
Tướng mạo và làn da như thế này thật là đáng tiếc quá.
Lãnh Băng Cơ thầm thương xót thay cho hắn.
Hai mắt Tề Cảnh Vân bắt đầu sáng lên: “Quả thật là cực phẩm trên đời, đáng lắm đáng lắm!”
Nam tử yêu nghiệt kia huơ huơ từ ngân phiếu trong tay.
Ánh mắt hắn lóe lên ánh sáng, làm người ta cảm thấy xuân quang trong mắt, tình xuân phơi phới.
Hắn không đáp lại lời của Tề Cảnh Vân, mà nhìn Lãnh Băng Cơ chằm chằm: “Vị tiểu công tử này chẳng lẽ không có hứng thú chút nào sao?”
Lãnh Băng Cơ không khỏi liếc nhìn hắn ta từ trên xuống dưới.
Eo thon lại cường tráng, vai rộng, đôi chân lại dài.
Quả thực là loại người có thể dựa vào gương mặt và thân hình để kiểm cơm.
Tuy nói nàng cũng là người đi nhiều thấy nhiều nhưng cũng không thể không nuốt nước bọt ừng ực.
“Ngươi tìm nhầm người rồi, người chọn ngươi là vị công tử này”
Nam tử yêu nghiệt bất ngờ nhìn cô nháy nháy mắt.
Thật là cực kỳ quyến rũ, đẹp đến thắt cả ruột gan.
“Còn công tử chẳng lẽ không muốn thử cái gì đó mới mẻ sao? Vẻ đẹp của phụ nữ đều giống nhau, nhìn mãi cũng nhàm.
Ta thì khác.
Vừa tươi mới lại kích thích!”
Tề Cảnh Vân đúng là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Hắn ta xếch mắt nhìn hai người họ: “Nói rất hay.
Vừa hay lại quá hợp khẩu vị của bổn công tử.
Khụ khụ, Lãnh huynh đệ à.
Nếu huynh thích thì ta mời huynh.
Đương nhiên, miệng ta sẽ ngậm chặt lại”
Lãnh Băng Cơ không nể nang mà liếc hắn một cái: “Đệ là người to gan nhất mà ta từng gặp”
Dám làm ma cô dắt mối cho nàng dâu hoàng gia, chỉ sợ là tìm khắp Trường An Vương triều cũng không có người thứ hai.
Tề Cảnh Vân ngồi vắt chân chữ ngũ, nhếch mép cười xấu xa: “Dù sao huynh cũng đến đây rồi.
Giống như là bùn vàng dính vào đũng quần, dù không phải phân thì người khác cũng cho là phân.
Chi bằng cứ làm một chuyện vừa oanh liệt vừa kinh thiên động địa đi”.
Nam tử yêu nghiệt che miệng cười.
Đưa bàn tay tạo dáng như hoa lan lên, nhưng lại không có vẻ gì là đáng thương: “Xem ra vị công tử này là lần đầu tiên đến Lâm Lang Các.
Chưa thoải mái cũng là chuyện bình thường.
Ta thích nhất là những người nhút nhát thế này đó”.
“Đã đến thanh lâu thì khách muốn chọn cô nương nào là quyền của khách.
Đây là lần đầu tiên ta thấy cô nương lại đi chọn khách.
Đáng tiếc, ta có bệnh sạch sẽ, không thích người”
Nam tử yêu nghiệt đứng dậy tiến về phía nàng ta.
“Công tử đã hiểu lầm rồi.
Ta nào phải kẻ bán thân ở Lâm Lang Các.
Kỹ nam mà vị công tử này chọn trúng đang nằm chờ trên giường ở căn phòng đối diện kìa”
Không phải hắn? Lãnh Băng Cơ hơi nheo nheo mí mắt: “Vậy ngươi giở trò ong bướm cả nửa ngày là muốn dụ dỗ ai hả?”
Nam tử yêu nghiệt lại huơ huơ ngân phiếu trong tay về phía nàng “Hai vị công tử thật là hào phóng.
Chỉ tìm kỹ nam thanh lâu mà lại không tiếc bỏ vốn như vậy.
Đến ta là khách mà cũng phải động lòng.
Cho nên ta mới chịu nhường lại kỹ nam đó thôi, nhân tiện tự mình đề cử một chút, xem thử hai vị công tử có nhìn trúng tại hạ không, kiếm thêm chút tiền trà nước đó mà.”
Câu trả lời này khiến cả Lãnh Bằng Cơ và Tề Cảnh Vân đều kinh ngạc..