Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi

chương 202: đi hay ở lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tên người hầu câm không kịp phản ứng, cứ thế ngã xuống.

Lãnh Bằng Cơ giẫm lên tảng đá trơn tuột, cố gắng kéo hắn lên trên bờ, châm cho hắn một kim thuốc tê rồi mới bấm mạnh vào nhân trung để hắn tỉnh lại.

Tên người hầu cậm từ từ mở mắt, hắn nhìn Lãnh Băng Cơ ngồi trước mặt, muốn cử động lại không thể động đậy được.

Hắn mở miệng kêu “A a” hai tiếng, giọng nói khào khào như tiếng xé vải.

Lãnh Bằng Cơ lạnh lùng nhìn hắn: “Đừng có giả vờ, ngươi chính là một thám được cài bên cạnh Cừu thiếu chủ đúng không?”

Tên người hầu câm nhìn nàng trừng trừng, lắc lắc đầu.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không? Ngươi có thể lừa được người khác nhưng lại không lừa được ta đâu.

Ta đã nghi ngờ từ lúc nãy, khi người ra khỏi động không nhịn được có hắt xì một cái, nếu người bị cầm bẩm sinh thì sẽ hắt xì giống người bình thường, nhưng người lại không phải cầm bẩm sinh, ta có nghe thiếu chủ từng nói người bị câm do khói trong một trận hỏa hoạn, không thể cất tiếng được nữa.

Nếu không nói chuyện trong thời gian dài thì lẽ ra dây thanh quản của người phải dần dần thoái hóa mới đúng, nhưng tiếng hắt xì của người lại rất lớn.

Hơn nữa ban nãy ta kiểm tra rồi, dây thanh quản của người hoàn toàn bình thường.

Người chỉ giả và cảm thôi.”

Tên người hầu câm không lắc đầu nữa, nhìn Lãnh Băng Cơ cười cười: “Cho dù ta có thể nói cũng không có nghĩa rằng ta là một thám bên cạnh thiếu chủ”.

“Cho nên ta mới cố tình ném một viên đá nhỏ xuống nước để xem phản ứng của ngươi.

Ngươi lo lắng và gấp gáp quá đáng, chứng tỏ ngươi biết chuyện con dâu đang ở trên người ta.

Lúc hai người chúng ta nói chuyện người không có ở đó, làm sao người biết được chuyện này chứ, trừ khi người nghe lén”

Cuối cùng tên người hầu câm cũng chịu xé rách mặt nạ ngụy trang, trong đôi mắt đầy hung ác nham hiểm.

“Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng ta biết người bị Cừu thiếu chủ bắt nhốt ở đây.

Hắn ra lệnh cho ta trông coi cơ quan trong động, tránh cho người chạy mất.

Cho nên chuyện ta có phải gian tế hay không không quan trọng, mà quan trọng là… Hai ta có thể hợp tác với nhau.”

“Hợp tác như thế nào?”

“Người đưa ta con dấu Cừu thiếu chủ giao cho ngươi, ta sẽ thả ngươi đi, còn cho người thêm bạc nữa”

“Ngươi là người của Lỗ trưởng lão?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi phản bội chủ nhân của mình thế này, không sợ bị trừng phạt sao?”

“Cừu thiếu chủ sắp xong đời rồi” Tên người hầu câm cười lạnh lẽo: “Hắn sợ người khác phát hiện ra bí mật, cố ý chui vào chỗ hẻo lánh này dưỡng thường.

Hắn tự cho rằng chỗ này rất bí mật, không ai có thể phát hiện ra, ngay cả ảnh vệ cũng không để lại mấy người.

Người cảm thấy hắn có thể làm đối thủ của Lỗ trưởng lão sao? Lỗ trưởng lão đã cho người bao vây quanh đây rồi, chỉ cần vạch trần thân phận ái nam ái nữ của hắn, cho dù hắn có tài giỏi hơn nữa cũng không thể thừa kế sản nghiệp của nhà họ Cừu.

Cho nên ấy, ta khuyên người nên biết điều một chút, chỉ cần người giao con dấu ra đây, ta cam đoan sẽ giữ mạng cho ngươi”.

Loại người ăn cháo đá bát mà còn có thể tỏ ra đắc ý này khiến Lãnh Bằng Cơ tức giận, lắc tay rút ra hai chiếc kim bạc.

“Ta không biết Cừu thiểu chủ có phải đối thủ của Lỗ trưởng lão không, ta chỉ biết cái mạng của người tuyệt đối không thể giữ lại được.”

Hai cây kim bạc đâm thẳng vào cổ họng, tên người hầu câm còn chưa kịp kêu cứu đã duỗi thẳng hai chân, chết ngay lập tức.

Đây là lần đầu tiên Lãnh Băng Cơ giết người, nhưng nàng không hề thấy sợ hãi và kinh khủng mà chỉ thấy bớt giận.

Nàng đứng lên, nhìn của động một cái, rồi lại nhìn đường hầm quanh co khúc khuỷu nối thẳng ra con suối bên ngoài khe núi, hơi do dự.

Đi hay ở lại đây?

Phía bên ngoài đường hầm, Cừu thiếu chủ quỳ một gối trên giường, hơn một nửa trọng lượng cơ thể đều dồn lên thanh trường kiểm trong tay, cẩm bào màu đỏ thẫm rũ xuống hờ hững che trước ngực, tóc đen chảy trên vai, vẫn là thái độ ngông nghênh bất cần đời như cũ.

Nhưng xung quanh hắn ta đã vấy đầy máu tươi.

Ngay cả trên màn trường và bộ cảm bào đỏ thẫm của hắn cũng toàn là máu.

Mấy tên sát thủ điên cuồng lao tới muốn giết hắn như tre già măng mọc, khiến cho hai mắt hắn đỏ tươi, như một con báo săn hung dữ đang khát máu.

Mười mấy tên sát thủ mặc đồ đen cảm thấy sợ hãi, hơi lùi về phía sau, bàn tay cầm kiếm không kìm được mà run lên.

Cừu thiếu chủ dùng ngón tay cái chùi nhẹ vết máu vương bên khóe môi, lạnh lùng gằn từng chữ một.

“Cút xuống gọi chủ nhân của các ngươi tới đây!”

Đám sát thủ mặc đồ đen nhìn thanh kiếm dính đầy máu của đồng bọn trong tay hắn, lại nhịn không được mà lùi về sau thêm một chút.

Bên ngoài có tiếng gậy gỗ gõ lên mặt đất, vang lên những tiếng “Cộc cộc” theo nhịp điệu.

Cừu thiếu chủ ngồi xuống, nghiêng người tựa vào chồng chăn gấm, sắc mặt không thay đổi, âm thầm điều chỉnh hơi thở đang hỗn loạn.

Tuy vết thương của hắn ta chỉ là vết thương ngoài da, nhưng vừa cử động thì chỗ đó cũng đau đớn nóng rát lên, thậm chí làm cho hắn có ảo giác vừa được làm cô dâu vừa được làm mẹ một lúc.

Đau một cách kì quặc!

Ít ra hắn ta đã chọn làm đàn ông, sau này không cần phải chịu đựng nỗi đau sinh đẻ này thêm bất kì một lần nào nữa.

Nghỉ ngơi chút đã, lát nữa còn phải đánh một trận ác liệt hơn.

Những tên sát thủ mặc đồ đen này cũng chỉ là món khai vị Lễ trưởng lão tặng cho hắn mà thôi.

Lỗ trưởng lão dẫn theo một đám người bước vào, những tên sát thủ mặc đồ đen kia tự giác lùi lại phía sau.

Một đám người nhìn chằm chằm Cừu thiếu chủ trên giường cứ như hổ rình mồi, giống như hắn ta là một miếng thịt kho tàu đã được nấu chín, tất cả bọn chúng đều để lộ dáng vẻ tham lam nhỏ dãi.

Lỗ trưởng lão chống quải trường, mở miệng đầu tiên.

“Ngày hôm nay, nhị chưởng môn của nhà họ Cừu và các vị trưởng lão của Tàng Kiểm Các đều ở đây, thiếu chủ, có phải người nên cho chúng ta một lời giải thích hay không?”

Cừu thiếu chủ không thèm đếm xỉa đến ông ta, dùng tay quấn quấn lọn tóc rủ xuống trước ngực, nâng mắt lên: “Chẳng phải còn vài ngày nữa mới đến ngày bản thiếu chủ tiếp nhận Tàng Kiếm Các sao, các ngươi gấp gáp cái gì? Hơn nữa không phải Lâm trưởng lão và hai vị chưởng môn khác đều không có ở đây ư?”.

“Ngươi có tư cách tiếp nhận Tàng Kiểm Các hay sao?

“Ta nhớ rõ Lễ trưởng lão đã điều tra rõ ràng về thân thế của bản thiếu chủ rồi mà.

Ta chính là con trai ruột của cha ta, kế thừa gia sản nhà họ Cừu là hết sức rõ ràng hợp lý, còn cần tư cách gì nữa?”

Lỗ trưởng lão dùng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm hắn ta: “Nhưng theo ta được biết, thiếu chủ không phải là đàn ông, đương nhiên cũng không được tính là con trai của Các chủ.

Từ trước đến nay Tàng Kiếm Các chỉ truyền cho con trai không truyền cho con gái, ngươi không có tư cách thừa kế”

Cừu thiếu chủ cười lạnh: “Lỗ trưởng lão nghe được chuyện vớ vẩn này ở đâu thế? Nếu ngươi nghi ngờ ta không phải đàn ông thì cũng dễ thôi, mang tiểu thiếp như hoa như ngọc người mới cưới đến bồi bản thiếu chủ mấy ngày là biết ngay chứ gì”.

Lỗ trưởng lão tức tối đỏ mặt, thẹn quá hóa giận: “Nói năng vớ vẩn!”

“Ngươi nói ta không phải đàn ông mà, người xấu hổ cái gì chứ? Hóa ra người ôm cái ý nghĩ này nên mới đưa tới cho ta nhiều mỹ nhân như vậy.

Hay là ta thử luôn tại đây cho người xem nhé, cho người biết ta có đúng là đàn ông hay không?”

“Ngươi đừng có già mồm!” Lễ trưởng lão càng tức hơn: “Đừng tưởng ta không biết, người chỉ là một tên ái nam ái nữ thôi! Nhà họ Cừu không thể rơi vào tay kẻ đồng bóng như ngươi!”

Cừu thiếu chủ vẫn không hoảng hốt, thong thả bình tĩnh, ngay cả nụ cười mỉa mai nơi khóe môi cũng không hề thay đổi.

Hắn ta chậm rãi nhìn lướt qua đám người trong phòng: “Nhị chưởng môn, Lý trưởng lão, hai vị thì sao? Hôm nay đến đây cùng hắn cũng là vì muốn làm khó bản thiếu chủ?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio