Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nếu nói vậy thì suy đoán của ta là sai đúng không?”
“Không” Thẩm Phong Vân lắc đầu: “Lúc ấy nữ tử vừa nghe ta hỏi xong đã trả lời không hề nghĩ ngợi.
Từ khi đó ta đã nghi ngờ rồi, ta hỏi nàng chuyện đã xảy ra từ nhiều ngày trước, sao có thể nhớ kỹ như vậy? Điều này không hợp với lẽ thường.
Nàng nói hôm đó trước khi đi, Kim Nhị sờ tay áo mới phát hiện quên mang ngân lượng, còn hỏi nàng ngày cụ thể, bảo về phủ rồi sẽ lấy ngân lượng, mấy ngày nữa tới rồi bổ sung gấp đôi.
Nàng không biết chữ nên thắt nút ngay trên sợi dây, nên mới nhớ rõ thời gian”
Chuyện thế này còn thiếu nợ được à? Cách ghi sổ nợ của nữ tử này cũng rất đặc biệt.
Lãnh Băng Cơ suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Có phải để cảm thấy Kim Nhị cố tình đề cập đến ngày không? Để đến lúc đó còn tiện cho người khác làm giả bằng chứng cho hắn?”
Thẩm Phong Vân gật đầu: “Vì thế ta xét hỏi nữ tử đó rất cẩn thận.
Nàng nói hôm đó nàng ngủ rất sớm, ngủ một giấc đến hừng đông.
Bởi vậy có thể thấy được, Kim Nhị hoàn toàn có cơ hội đi ra ngoài gây án.
Cho nên, Phong Vân muốn hỏi biểu tẩu, tẩu dựa vào căn cứ gì để kết luận Kim Nhị này có hiềm nghi? Tẩu có manh mối gì không?”
Lãnh Băng Cơ hơi do dự, quyết định nói rõ sự thật.
“Bởi vì Kim Nhi vẫn luôn đi lại thân thiết với Lãnh Băng Nguyệt, thường xuyên phải một cô nương tên là Tiểu Chi ra vào Vương phủ.
Ta đã thấy người này tận mắt, nghi ngờ đó là người chết Phương Phẩm Chị giả nữ trang.
Mà hai ngày trước khi Phương Phẩm Chi bị sát hại, Kim Nhị lại tự mình đi ra vào Vương phủ hai lần, cho nên ta mới to gan suy đoán như vậy.
Còn cụ thể, nguyên nhân cái chết của hắn có liên quan đến bọn họ hay không thì ta cũng không rõ ràng lắm, dù sao Phương Phẩm Chi kia làm nhiều việc ác, có nhiều kẻ thù”
Hai người bàn luận vài câu về vụ án này, lão Hoàng Đế đến, họ cũng ngừng lại.
Vụ thích khách vào hai ngày trước được xử lý thỏa đáng, cũng không khiến quan hệ giữa hai nước trở nên khó xử, Am Đạt vương tử cũng tỏ vẻ biết ơn Lãnh Bằng Cơ đã cứu mình.
Bầu không khí rất hài hòa.
Lãnh Băng Cơ vốn dĩ không có tâm tư nghe bọn họ ca công tụng đức, tâng bốc lẫn nhau, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Cẩm Ngu, âm thầm cầu nguyện mọi việc thuận lợi, hết thảy theo ý muốn.
Lúc này Cẩm Ngu đang ngồi trong sân Kiêm Gia Điện, một mình ôm mèo ngẩn người, đội mắt sững sờ nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Làm một “Người mù”, nàng không thể đọc sách, không thể thêu thùa, không thể vẽ tranh, mọi thú tiêu khiển trước kia nàng đều không thể làm, chỉ có thể ngồi yên một mình, lặng lẽ suy nghĩ tâm sự.
Hôm nay Hoàng đế tổ chức yến hội chiêu đãi vương tử Mạc Bắc, chỉ cần thánh chỉ tứ hôn vừa được ban xuống, mình sẽ an toàn.
Để không gây thêm chuyện rắc rối, nàng không bước ra khỏi Kiêm Gia Điện, ngay cả Ngự Hoa viên cũng không đi.
Ngoài cổng có bóng người lén lút chợt hiện lên, ánh mắt vốn dĩ đờ đẫn của nàng bất chợt lấp lóe.
Nếu vừa nãy nàng không nhìn nhầm, thân hình tròn trịa vừa mới hiện lên đó hẳn là Lục Vụ.
Nghe nói, hôm nay trước khi yến hội bắt đầu nàng đã bị mấy ma ma kéo dậy, trang điểm trông như cây rụng tiền.
Lát nữa hoàng thượng sẽ tuyên triệu nàng đến Khang Đình Cung.
Nhưng mà bóng người vừa hiện lên lúc này lại mặc một thân áo xanh mộc mạc, trên đầu ngay cả cây trâm ra dáng cũng không có.
Quan trọng nhất là, nàng còn cầm một bao quần áo vải hoa trong tay.
Chắc hẳn là nàng rồi, nhìn toàn bộ hậu cung, ai có được dáng người đầy đặn như thế?
Vậy nàng lén lút để làm gì?
Trong lòng nàng đột nhiên khẽ động, nhìn xung quanh vài lần, trong sân cũng không có cung nhân.
Tất cả mọi người đang bận rộn làm việc của mình, không ai chú ý đến nàng.
Nàng lập tức đặt chú mèo trong ngực xuống, giả vờ lần mò đi lại gần cổng, sau đó nhô đầu ra nhìn bên ngoài.
Quả thật là Lục Vụ, cầm bao quần áo vải hoa trong tay, tránh trái tránh phải, đi cẩn thận từng li từng tí.
Chuyện bất thường tất có điều lạ, chẳng lẽ Lục Vụ muốn chạy trốn? Nàng đã nghe nói Lục Vụ không muốn hòa thân từ lâu rồi, khóc lóc làm ầm ĩ hai ngày, còn la hét muốn rời nhà trốn đi.
Nàng vốn cho rằng nàng chỉ nói vậy thôi, không ngờ lại thật sự quyết tâm à?
Trong hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt như vậy, sao nàng có thể chạy ra ngoài? Chỉ nói về dáng người như cái thùng nước của nàng, cho dù có cải trang giả dạng, e rằng thị vệ trong cung này vừa nhìn đã nhận ra rồi.
Chắc hẳn là có người giúp đỡ?
Nghe nói Lãnh Băng Cơ rất thân mật với nàng, vừa rồi nàng sai cung nhân đi ra trước tìm hiểu tin tức, lúc quay về còn nói Lục Vụ đang mặt ủ mày ê nói chuyện với Lãnh Băng Cơ.
Cẩm Ngu hiểu được, tuyệt đối không thể để cho Lục Vụ chạy trốn, chạy trốn rồi chuyện từ hôn hôm nay sẽ rất phức tạp, ai biết Hoàng đế sẽ đẩy chuyện tốt này lên đầu ai chứ? Mấy vị công chúa khác còn nhỏ tuổi, không phải nàng rất nguy hiểm ư? Đứng mũi chịu sào sẽ bị bắt đi thay thế!
Nàng quyết định lặng lẽ đi theo sau Lục Vụ, tìm hiểu hư thực.
Nếu thật sự giống như nàng suy đoán, nhất định phải nghĩ cách quấy nhiễu nàng.
Bắt trộm bắt tang vật, bắt gian bắt cả đôi, tốt nhất là bắt được cả nhược điểm của Lãnh Băng Cơ.
Đến lúc đó một mũi tên trúng hai con chim, xem nàng còn đắc ý thế nào nữa? Khuyến khích và trợ giúp công chúa chạy trốn, lỗi lầm này đủ cho nàng uống một bình.
Cẩm Ngu giấu tâm tư như thế trong lòng, rón rén đi sau lưng Lục Vụ, tạm thời không lên tiếng.
.