Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vết bầm trên mặt Lãnh Thanh Hạc vẫn còn chưa tan hết, bị các quan lại trong triều chê cười mấy ngày liền, hôm nay lại bị đánh một quyền nữa, nếu không trốn nhanh thì phỏng chừng mũi sẽ bị gãy mất.
Nhạc phụ tương lai, nhất định không được đánh lại.
Lãnh Thanh Hạc đau đến ứa nước mắt song vẫn phải nói nhẹ nhàng: “Sở tướng quân, có gì từ từ nói!”
Trong khi đó Lãnh Tướng luôn nhìn chằm chằm vào con trai cách đó không xa, chỉ hận sắt không thành thép, nhìn thấy Sở tướng quân xông đến, liền biết sự tình không ổn, lúc đó liền lao tới, hét to với lão Sở.
“Lão thất phu! Dừng tay!”
Sở tướng quân đương nhiên sẽ không dừng tay, định xông lên đánh tiếp, ngay lúc đó Sở Nhược Hồ ở phía sau xông lên ngăn lại: “Cha, người dừng lại đi có được không?”
"Con ngắn ta làm gì? Để ta đánh chết cái tên súc sinh này”
Lãnh Tướng cũng đã xông lên, chỉ vào Sở tướng quân nói: “Cái đồ ngang ngược này, người ngoài đánh đấm ra thì còn biết làm gì không vậy?”
Sở tướng quân đang nổi nóng tức giận, cũng không quan tâm việc có người ngoài ở đây, nói không chút kiêng dè: “Ngươi dạy con trai bội tình bạc nghĩa, cũng không phải loại tốt đẹp gì”.
Doãn Chiến Binh cùng nhi nữ nhìn qua Lãnh Thanh Hạc, sau đó lại nhìn qua Sở Nhược Hề, nhẹ nhàng nói: "Sở tướng quân, có chuyện gì vậy?”
“Còn có thể có chuyện gì?” Sở tướng quân tức giận nói thẳng: “Ngươi còn muốn gả nữ tử nhà mình cho loại súc sinh này, lừa Nhược Hề nhà ta, lại còn đến đây thông đồng với nữ nhân này”
Hai người như lửa với nước, không ai chịu ai, hai đứa con thể nhưng lại đến với nhau?
Doãn Chiến Binh nhất thời chưa có nghĩ đến việc nhi nữ nhà mình được hay mất, ngược lại có chút muốn ngồi xem chuyện hay.
Sở Nhược Hề nhìn sang, thấy phụ thân mình thật sự tức giận, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, bàn tay nắm lấy cổ áo Lãnh.
Thanh Hạc không buông, nhất thời không biết làm thế nào, nghiến răng nói: “Không có chuyện gì đâu, con cùng Lãnh công từ chỉ là có duyên gặp mặt vài lần mà thôi.
Là vì con không muốn vào cung nên mới nói dối người”
Có đôi lúc, mọi người chưa chắc đã tin vào lời nói thật lòng, như bây giờ chẳng hạn.
Sở tướng quân tức giận nói: “Chính miệng hắn đã thừa nhận rồi, con còn nói giúp hắn? Ngươi cái đứa này sao lại ngu ngốc như vậy?”
Sở Nhược Hề dậm chân: “Là thật mà cha, con không có lừa người, người dùng tay trước đã, chúng ta về phủ nói chuyện sau.”
Sở tướng quân không chịu buông tha: “Không được, hôm nay tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được, thật sự là quá quắt lắm rồi, còn ức hiếp người quá đáng như vậy sao?”
Nói xong liền cảm thấy uất ức.
“Người ta với con một chút quan hệ cũng không có, người ta như thế nào là chuyện của người ta, chúng ta quản nổi sao?"
Vốn dĩ Sở Nhược Hồ đã nói vài câu, có thể thuyết phục được Sở tướng quân trở về.
Nhưng khi Lãnh Tướng vừa nghe thấy, con trai nhà mình đã phải chịu oan ức? Còn vô duyên vô cớ phải nhận mấy quyền lão già chết tiệt này, lập tức liền cảm thấy hợp tình hợp lý.
"Ta đã nói mà, đứa con của ta được giáo dục tốt ra sao không phải do ta nói khoác, nó hiểu chuyện, biết nghĩ, sao có thể làm ra loại chuyện hoang đường như vậy được? Hóa ra là bị người ta đổ oan.
Cơm có thể ăn bậy, lời nói có thể nói lung tung được sao? Đây chính là muốn hủy hoại thanh danh của nhà họ Lãnh ta”
Vừa nghe xong, Sở tướng quân liền quay ra nhìn chằm chằm Sở Nhược Hề: “Con nói thật sao?”
Sở Nhược Hề cảm thấy được phụ thân đang thực sự rất tức giận, liếc nhìn qua Lãnh Thanh Hạc, cắn răng nói: “Lãnh công tử, thực xin lỗi, Nhược Hề xin nhận tội với công tử”
Sở tướng quân nghe thấy vậy nhất thời cảm thấy tức giận, nâng cánh tay lên, “bếp” một tiếng tát vào mặt nhi nữ: “Thật là mất mặt!”
Một cái chưa hả giận, lại nâng tay lên lần nữa.
Lãnh Thanh Hạc chạy đến chắn trước Sở Nhược Hề: “Sở tướng quân, xin hãy nghe vãn bối nói.
Nhược Hề làm như vậy quả thực là không đúng, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân, người cũng nên tự hỏi lại bản thân mình, không quan tâm đến hạnh
.