Chương
Cẩm Ngu không chớp mắt, dùng cặp mắt sáng quắc mà nhìn hắn, hai người nhìn nhau. Dường như đó là một trận giao chiến, hai người ở trong trận địa mà chém giết nhau, tranh giành một mất một còn. Hai người trên trán đều chảy ra mồ hôi ròng ròng, bắp thịt trên mặt run rẩy, nội tâm giãy dụa mãnh liệt.
Lãnh Băng Nguyệt không tiếng động mà cười lạnh, đóng cửa lại, sau đó dập tắt huân hương đang cháy, nhẹ nhàng bước vào phòng trong.
Những giọt mồ hôi trên trán Mộ Dung Phong tụ lại rồi lăn dài, nhưng biểu cảm trên mặt dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt trở nên trống rỗng mà lại chết lặng.
Cẩm Ngu trong miệng thì thào nói một câu, sắc mặt hắn từ hồng hào chuyển sang tái nhợt, trong lòng ngực nàng ta lấy ra một khối hổ phách và đung đưa từ bên này sang bên kia giống như một chiếc chuông treo trước mắt Mộ Dung Phong.
“Từ giờ trở đi, suy nghĩ của huynh sẽ rơi vào giấc ngủ say, giống như một đứa trẻ sơ sinh, không có lối suy nghĩ của chính mình, sẽ không tự mình suy nghĩ. Mà ta sẽ trở thành chủ nhân của huynh, chỉ phối suy nghĩ và hành vi của huynh, huynh phải tuân theo mọi lời nói của ta, sẽ không được phản kháng lại”
Sức chống cự của Mộ Dung Phong dần dần suy yếu, sắc mặt trở nên tê dại và bình tĩnh, không có một chút gợn sóng.
Hơn nữa ngơ ngác mà lặp lại: “Muội là chủ nhân của ta, muội nói gì ta sẽ nghe nấy”
“Đúng vậy” Khóe môi Cẩm Ngu hơi gợi lên một tia giễu cợt: “Quên hết những chuyện huynh biết vừa rồi đi, huynh nhớ rõ, người mà huynh thích là Lãnh Băng Nguyệt. Còn Lãnh Băng Cơ là một yêu nữ, cấu kết với người ngoài, là một kỷ nữ lắng lơ, không tuân thủ chuẩn mực đạo đức của nữ nhân, trong bụng nàng ta chính một đứa con hoang, có ý đồ hại huynh”
Mộ Dung Phong ngây người lặp lại: “Nàng ta chính là một yêu ni “Huynh muốn cho nàng ta sống không bằng chết”
“Sống không bằng chết”
“Lãnh Băng Nguyệt mới là nữ nhân mà huynh yêu mến”
“Lãnh Băng Nguyệt mới là nữ nhân mà ta yêu mến”
“Đúng vậy, huynh phải luôn nhớ rằng trong bụng Lãnh Băng Cơ đang mang là một đứa con hoang, và đứa nhỏ trong bụng của Lãnh Băng Nguyệt mới chính là cốt nhục của huynh”
Ánh sáng trong mắt Mộ Dung Phong càng lúc càng rời rạc, dần dần trở nên hư vô, trước mắt hiện ra một mảnh hư không, thay vào đó là một loại thù địch.
Điều này có nghĩa là hắn đã bị chinh phục, hoàn toàn mất đi suy nghĩ của chính mình, và trở thành một con rối trong tay Cẩm Ngu.
Cẩm Ngu cuối cùng cũng nở nụ cười đắc thắng, ra lệnh cho Mộ Dung Phong: “Ngủ đi, khi tỉnh lại sẽ quên hết chuyện xảy ra ngày hôm nay”
Mộ Dung Phong chậm rãi nằm xuống giường.
Cẩm Ngu ôm ngực, cơ thể đang mang thai dần trở nên hết sức lực mà ngã xuống bên cạnh.
“Chuyện sao lại thành thế này?” Lãnh Băng Nguyệt nhất thời nhướng mày.
Cẩm Ngu mệt mỏi hít thở hai hơi dài rồi nói: “Từ hôm nay trở đi, huynh ấy chính là của tẩu”
“Chàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta sao?”
Cẩm Ngu đưa mảnh hổ phách cho nàng ta: “Thân thể của †a không thể gặp ánh sáng, ta không thể liên tục ở bên cạnh huynh ấy, chỉ có thể điều khiển nó trong bí mật. Thú phách này có thể điều khiển linh hồn của huynh ấy, đeo nó lên trước ngực, và huynh ấy sẽ phải nghe lời tẩu nói”
Lãnh Băng Nguyệt cầm nó trong tay, trong nháy mắt liền có một loại kích động.
“Cứ đơn giản như vậy thôi?”
“Đơn giản?” Cẩm Ngu cười lạnh: “Nam nhân này chính là ma quỷ. Ý chí của huynh ấy quá mạnh mẽ, rất khó để có thể khống chế được suy nghĩ của huynh ấy. Vì để có được ngày hôm nay, ta đã bí mật chuẩn bị lâu như vậy, gọi hồn hương, hơn nữa là dùng Nhiếp Hồn Thuật của ta, đây vốn dĩ là trăm cay nghìn đẳng, vậy mà tẩu lại nói chuyện này đơn giản? Hơn nữa ta cũng không dám đảo bảo rằng huynh ấy sẽ luôn ngoan ngoãn nghe lời của tẩu. Điều ta muốn là diệt trừ Lãnh Băng Cơ, sau đó có thể làm huynh ấy hồi tâm chuyển ý hay không thì đó là bản lĩnh của tẩu rồi, chuyện đó không còn liên quan đến ta”
“Vậy còn muội? Chẳng lẽ đối với chàng một chút nghĩ cách cũng không muốn sao? Ta tưởng muội sẽ nhân cơ hội này đưa chàng thu thập vào trong túi”
Khi Cẩm Ngu nghe thấy điều này, khuôn mặt của nàng ta đột nhiên trở nên dữ tợn, đôi mắt của nàng ta nheo lại, ánh mắt cay độc mang theo một sự căm thù mạnh mẽ.