Chương
Và ngay sau đó, Mộ Dung Phong lật cổ tay, đột nhiên dùng sức về phía lang nha bổng, Băng Cơ cảm thấy bàn tay tê dại, lang nha bổng bật ra, rơi xuống đất tạo nên một tiếng “râm”.
Mộ Dung Phong dường như còn chưa hết giận, ngón chân móc một cái, trực tiếp đá bay lang nha bổng ra ngoài cửa sổ.
Lãnh Băng Cơ vừa mới tỉnh dậy sau khi ngủ một giấc dài, trên người mệt mỏi không còn chút sức lực nào, thở hổn hển, nghi ngờ mà cau mày lại.
Lang nha bổng chính là ngự vật được ban thưởng, cho dù Mộ Dung Phong thật sự hiểu lầm nàng thì hẳn làm sao mà dám bất kính như vậy?
Tại sao hắn lại đột nhiên thay đổi tính tình?
Nàng gắt gao nắm chặt tay, quay mặt lại bình tĩnh nhìn Mộ Dung Phong: “Mộ Dung Phong, chàng rốt cuộc là có biết mình đang làm cái gì không? Chàng còn biết ta là ai không?”
Mộ Dung Phong che đi cánh tay bị thương của mình, cảm giác đau đớn làm trong đầu hắn một trận nổ vang.
Giữa đôi lông mày tuấn tú, xẹt qua một tia do dự, như đang vùng vẫy, cố gắng phá bỏ thứ đang trói buộc mình, đôi môi mỏng he hé mở nhưng không nói nên lời.
Thấy có điều gì đó không ổn, Lãnh Băng Nguyệt vội vàng quay người lại, chặn tâm nhìn của Lãnh Băng Cơ bằng lưng mình, và đem thú phách trong tay áo của mình ra trước mặt Mộ Dung Phong.
“Vương gia, chàng có bị thương không? Chúng ta mau mau hồi phủ tìm lương y, cần gì phải ở đây so đo với một người điên như nàng ta?”
Mộ Dung Phong bất động thanh sắc nhìn thú phách, lắc đầu, cuối cùng từ bỏ giãy dụa: “Được rồi, chúng ta đi thôi”
Lãnh Băng Cơ sững sờ, nhìn hai người rời đi, trong lòng vẫn không tin nổi: “Nhi Nhi, mấy ngày qua ta không ở trong vương phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhi Nhi đã sớm tức giận mà đỏ bừng cả mặt, nghe thấy Lãnh Băng Cơ hỏi, liền lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết tại sao chuyện này lại thành như vậy. Buổi sáng nay, Vương gia vẫn ổn. Sau khi người mất tích, ngài ấy đã không ngừng tìm kiếm người, gần như phát điên mà tìm người. Sau khi tìm được người trở về vương phủ, ngài ấy ở bên cạnh người không rời một bước. Mãi cho đến khi Tê công tử tỉnh lại, ngày ấy liền đi vào thiên lao. Trở về hỏi nô tỳ và Vương ma ma vài câu, sau đó lại tiếp tục đi tới Tử Đằng tiểu trúc”
“Chàng ấy hỏi các ngươi cái gì?”
“Chính là việc lúc trước ở am Nam Sơn Ni, và còn hỏi về vết Thủ cung sa trên người của tiểu thư nữa”
Chẳng lẽ là Tê Cảnh Vân thật sự đã nói cái gì đó? Khiến Mộ Dung Phong nghi ngờ đứa nhỏ trong bụng nàng có liên quan gì đến Phi Ưng Vệ? Hơn nữa, Lãnh Băng Nguyệt đang đứng ở một bên châm ngòi, cho nên hắn nhất thời liền tức giận, mới nói ra những lời tổn thương người khác như vậy sao?
Lãnh Băng Cơ không tin, Mộ Dung Phong đối xử tốt với nàng đều là giả bộ. Cho dù cả hai chưa từng cùng nhau trải qua sinh tử, sóng to gió lớn, và mối quan hệ giữa hai người vẫn còn chưa đủ bền vững để chống chọi với thử thách, nhưng tấm chân tình thì vẫn có thể nhìn ra được. Nàng thực sự tin rằng Mộ Dung Phong thực sự rất tốt và bao dung với nàng.
Cho dù bản thân hắn tự thừa nhận rằng vẫn luôn qua lại tiếp xúc với Lãnh Băng Nguyệt, và đứa trẻ trong bụng Lãnh Băng Nguyệt là máu thịt của hắn đi chăng nữa thì Lãnh Băng Cơ vẫn không thể tin chuyện này là thật.
Còn có, hắn đột nhiên hỏi về chuyện ở am Nam Sơn Ni, vậy hắn đến tột cùng là biết hay là không biết?
Nàng buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại, không được nghĩ đến những lời vãn tiễn xuyên tâm mà Mộ Dung Phong vừa mới đích thân nói, và cố gắng để lý trí chi phối ý nghĩ của bản thân.
Sau đó, từ trong ánh mắt lo lắng của Điêu ma ma và ba người họ, cường ngạnh mà ăn hết một bát mì, bắt buộc bản thân phải có sức lực. Lúc này mới lau miệng và hỏi: “Chúng ta còn dao cùn nào nhanh một chút không? Dọa người đến cái mức này”
Điêu ma ma dẫn đầu mở miệng nói: “Vương gia sợ rằng có nỗi khổ tâm nên mới nói ra những lời nói đả thương người khác như vậy. Nương nương, người ngàn vạn lần không được hành động theo cảm tính”
Vương ma ma: “Lão nô cũng cho rằng trong chuyện này chắc là có hiểu lầm gì đó. Tiểu thư, người ngàn vạn lần không thể làm chuyện ngu xuẩn. Hãy nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng người”