Chương
Nhi Nhi trực tiếp khóc nức nở: “Vương gia làm sao mà lại có thể tuyệt tình như vậy được chứ? Nhất định là có người nói hưu nói vượn. Tiểu thư, lúc trước khó khăn như vậy mà chúng †a đều có thể chịu đựng được, người dù sao cũng không thể nghĩ ngợi lung lung được.”
Ai nói ta nghĩ ngợi lung tung? Ai nói ta nghĩ không ra chứ?
“Tôi muốn tìm một con dao là để đi tìm người tính sổ”
“Lần trước người ra ngoài cũng cầm theo dao, sau đó liền không trở lại”
Lãnh Băng Cơ võ trán: “Yên tâm đi, tiểu thư nhà ngươi đã nghĩ thông rồi. Cho dù là rời xa nam nhân, ta vẫn có thể sống tốt. Mộ Dung Phong là cái rắm. Hắn còn đáng cho ta tự sát hay sao? Ta là muốn đi đến thiên lao và tìm Tê Cảnh Vân hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc hắn ta đã hưu nói vượn gì trước mắt Mộ Dung Phong?
Mọi người cũng nghĩ, muối mặn hay dấm chua thì chúng †a phải tìm ra mấu chốt của vấn đề rồi mới có đúng bệnh mà lấy thuốc được. Vương gia tại sao lại vô duyên vô cớ mà liền như bị quỷ ám như vậy được chứ? Nếu có hiểu lầm thì phải giải quyết mới được Lãnh Băng Cơ mang theo Nhi Nhi đi thẳng đến thiên lao.
Lại là một chuyến dạo chơi lại nơi chốn cũ, bản thân nàng và nơi này thật có duyên với nhau.
Bọn lính cai ngục thấy Phong Vương Phi thật có cảm giác hoài niệm, ra khỏi được thiên lao, nàng thường thường cũng sẽ đến thăm bọn họ. Thật sự hối hận, lúc trước đã không nhân cơ hội mà cố gắng nịnh bợ nàng, vừa nhìn liền biết nàng cũng là một kiểu người trọng tình trọng nghĩa mà.
Khi Lãnh Băng Cơ đọc tên của Tê Cảnh Vân, bọn lính quản ngục có chút lúng túng: “Thật không dám giấu diếm Vương Phi nương nương, Tê Cảnh Vân phạm trọng tội, Kỳ vương gia đã đích thân sắp xếp toàn diện, cho nên ai cũng không được phép vào thăm hỏi”
“Ta là người bắt được Tê Cảnh Vân này, còn không thể thẩm vấn hắn ta được sao? Còn dám mượn danh nghĩa của Kỳ vương phủ, các ngươi thật sự là, cái này gọi là không biết nghe lời sẽ không thu được kết quả tốt có biết hay không hả? Các người có muốn ta ngay lập tức quay về thuật lại với chàng hay không?
Vừa nghe một trận hù dọa, bọn lính cai ngục liền mau chóng mở khóa một cách gọn gàng và nhường đường cho nàng vào.
Lãnh Băng Cơ bước vào phòng giam nơi Tê Cảnh Vân đang bị giam giữ và để Nhi Nhi lưu lại bên ngoài.
Tê Cảnh Vân mệt mỏi mà ngẩng đầu, vừa thấy là nàng, nhất thời ánh mắt chợt sáng lên: “Tỉnh rồi sao?”
Lãnh Băng Cơ nhìn xem bàn tay và bàn chân đang bị xích lại của hắn ta, lại liếc mắt nhìn sự chật vật hiện tại của hắn ta, trong lòng có chút tư vị không đúng.
“Ăn uống thế nào? Cao lương, bánh ngô với dưa muối?”
Tê Cảnh Vân gật đầu: “Tẩu quả đúng là người có kinh nghiệm qúa nha”
“Theo lý mà nói, đệ ăn uống những thứ đó mà cũng không đủ để chặn cái miệng đệ lại sao? Đệ lại dám chạy tới trước mặt Mộ Dung Phong mà nói hưu nói vượn? Làm hại hai ta xích mích, liền trở thành kẻ thù của nhau”
Tề Cảnh Vân có chút kinh ngạc: “Biểu ca của ta hẹp hòi như vậy sao? Ta mới vừa nói hai câu mà huynh ấy liền ghen tị?”
“Đệ nói cái gì?” Lãnh Băng Cơ nghỉ ngờ hỏi.
“Ta đã nói mà, trong Phi Ưng Vệ có nhân tình của tẩu? Lời này đến bản thân ta cũng bán tín bán nghỉ, cùng lắm chỉ tin được một nửa, sao huynh ấy có thể tin hoàn toàn?”
Lãnh Băng Cơ võ võ đầu mình: “Chính là chuyện này?”
“Đệ cũng chỉ biết chuyện này. Đệ muốn biết, thật hay giả, gã nam nhân đã thân mật với tẩu, hại cả Phi Ưng vệ của đệ bị tiêu diệt rốt cuộc là ai, nếu không đệ chết không nhắm mắt”
Lãnh Băng Cơ có chút do dự: “Đệ nói cho ta biết, lân đầu tiên đệ đánh nhau với Mộ Dung Phong là vào lúc nào?”
Tê Cảnh Vân sửng sốt: “Tẩu hỏi chuyện này làm gì?”
“Đệ trả lời ta trước đi: Tê Cảnh Vân híp mắt: “Vào mùa xuân, khoảng giữa tháng ba, hình như là lúc hoa tử đằng ở Nam Sơn đang kỳ nở rộ.
Hôm đó đúng lúc trời đổ mưa, hơn nữa còn có sấm chớp, đệ từ ni am rời đi, đi nửa đường mới phát hiện bản thân bị người khác theo dõi, hơn nữa còn đánh nhau với hắn.
Lúc ấy, hắn đeo mặt nạ của Phi Ưng vệ bọn đệ, đệ còn cho rằng trong nội bộ Phi Ưng vệ có người làm phản, căn bản không thể ngờ được người đó lại là huynh ấy”