Chương
Lúc này, hắn mới từ từ đứng dậy, môi mím chặt, nhìn chằm chằm mười mấy cái rương kia, ra lệnh cho thị vệ: “Đổ thêm dầu cho cháy nhanh hơn”
Ngọn lửa lớn hơn, thế lửa ngút trời.
Thẩm Phong Vân nhớ lại, từ khi còn bé, Tê Cảnh Vân đã luôn là người nhiều mưu mô nhất trong số ba người, không ngờ đã qua bao nhiêu năm như vậy mà mọi chuyện vẫn như thế.
Mình lại trúng kế của huynh ấy.
Có lẽ trong mười mấy cái rương này cũng chỉ đựng một ít sách mà thôi.
Tê Cảnh Vân đã đoán đúng rồi, Hoàng đế chắc chắn sẽ không mở rương xem hết một lượt mà sẽ đốt sạch những cái rương này cho nên hắn đã thật giả lẫn lộn, mượn tay hắn để chơi không thành kế.
Hắn một lòng muốn chết, sau khi thẳng thắn dặn dò mọi chuyện cũng ra đi một cách thoải mái, chỉ là cũng không biết cơ mật thật sự đã rơi vào tay của ai.
Triều Thiên Khuyết.
Lãnh Băng Cơ cẩn thận thổi khô mực trên giấy, hai tay cầm giấy khẽ run.
Trên nền giấy tuyên trắng, ba chữ “Thư hòa ly” hiện lên vô cùng chói mắt.
Hạ bút như có thần, nàng cảm giác như kiếp trước bản thân đã từng viết qua kiểu thư này, hành văn lưu loát, không hề có chút do dự, trì hoãn nào.
Nàng nở nụ cười khổ sở, một lần nữa nhấc bút lên, tay run run viết tên của mình vào cuối thư hòa ly.
Vẻ thờ ơ lạnh nhạt ngụy trang bên ngoài của nàng vào giờ phút này cuối cùng cũng sụp đổ, một chiếc bút lông sói nhỏ nhoi mà lại nặng tựa nghìn cân, khiến nàng mệt tới mức gần như không nhấc nổi cổ tay.
Có người khẽ gõ cửa sổ, Lãnh Băng Cơ ngẩng đầu nhìn, không biết trên cửa đã xuất hiện một lỗ hổng nhỏ từ bao giờ, một đôi mắt đen nhánh như đá thủy tinh núi lửa đang dán vào lỗ hổng, nhìn vào bên trong.
Lòng nàng khẽ động, nàng bước tới mở cánh cửa sổ ra, có một bóng người to lớn đỏ thãm nhẹ nhàng lộn vào trong phòng. Vạt áo thêu hình hoa bỉ ngạn khế lướt qua trước mặt Lãnh Băng Cơ, chờ tới khi nàng quay đầu, chăm chú nhìn kĩ thì Cừu thiếu chủ đã ngồi bắt chéo chân trên chiếc bàn trước cửa sổ.
“Sao huynh lại tới đây?”
“Nhớ nàng nha” Cừu thiếu chủ lấy ra phong thư mà Na Na Trát Nhất Nặc đã để lại từ trong tay áo, ném cho Lãnh Băng €ơ rồi nói: “Thư khiêu chiến”
Lãnh Băng Cơ nghi ngờ, cầm phong thư trong tay rồi mở ra xem: “Đây là sao? Lế nào nàng ta vẫn chưa rời khỏi Thượng Kinh?”
Cừu thiếu chủ đưa tay xoa cằm: “Hiện tại thì có lẽ đã rời đi rồi. Nếu không sao nàng ta dám hạ chiến thư với nàng?”
“Từ trước tới nay ta chưa từng chọc tới nàng ta, ai đã đưa huynh bức thư này?”
“Sau khi nàng và Tề Cảnh Vân rời khỏi sơn trang, người của nàng ta đã giết chết thủ hạ của Tê Cảnh Vân, sau đó lật tung sơn trang lên, có vẻ như đang tìm gì đó. Vừa hay, người của ta đuổi tới, ngăn chúng lại bên trong sơn trang. Trước khi chúng rời đi đã ném bức thư này lại, có thể chúng cho rằng chúng ta là thủ hạ của Mộ Dung Phong”
“Lật tung tìm đồ?” Lãnh Băng Cơ cau mày: “Chẳng lẽ bọn chúng cũng giống huynh, có hứng thú với đống tư liệu cơ mật của Phi Ưng vệ?”
“Có lẽ vậy. Ta đã hỏi Ngân Ưng vệ, người may mắn đã sống sót ngày hôm đó, hắn ta nói, nhóm người Na Trát Nhất Nặc đang tìm con dấu Phi Ưng của Tề Cảnh Vân. Chỉ khi có con dấu này mới có thể tìm được những tư liệu kia để thủ lĩnh của Phi Ưng vệ”
“Thủ lĩnh của Phi Ưng Vệ? Không phải là Phi Ưng Vệ đã bị tiêu diệt hết rồi sao?” Lãnh Băng Cơ có chút kinh ngạc.
“Chúng ta đã lo trước tính sau rồi, Phi Ưng Vệ rải rác khắp Trường An, sao có thể dễ dàng bị tiêu diệt tận gốc như vậy được chứ? Nghe nói nếu ai lấy được phong ấn đó, chắc chắn có thể trở thành giáo chủ mới của Kim Ưng”
“Vậy tại sao Na Trát Nhất Nặc lại có hứng thứ với chuyện này chứ?” Lãnh Băng Cơ cau mày: “Rốt cuộc nàng ta có liên quan gì đến Phi Ưng Vệ?”
Cừu Thiếu chủ bình tĩnh nói: “Có thể có khả năng Na Trát Nhất Nặc là người của Nam Chiếu? Cũng có khả năng nàng ta luôn hợp tác với Tê Cảnh Vân, nhằm mục đích trao đổi thông tin tình báo. Lần này, Phi Ưng Vệ bị tiêu diệt toàn bộ, bọn họ đương nhiên không cam lòng, muốn nhanh chóng thế chân”