Chương
Lãnh Băng Nguyệt đợi một lúc, nhưng không thấy Mộ Dung Phong phản ứng, liền lặng lẽ ngước mắt lên, thấy hắn đang chăm chăm nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Trái tim run lên, nàng ta vội vàng cụp mắt xuống để che giấu sự hoảng sợ.
Đúng như lời Cẩm Ngu đã nói, ý chí của người nam nhân này người thường khó có thể so sánh được, hắn ta có nguy cơ tỉnh táo lại bất cứ lúc nào. Vì vậy, vào lúc việc sắp thành lại bại như thế này nên hành động để tránh đêm dài lắm mộng.
Mộ Dung Phong, ta cần sự kích động cuối cùng! Máu bàothai là mồi nhử tốt nhất để dấy lên sự tàn bạo trong người hắn tat Nàng ta quyết định nhãn tâm, đẩy chăn bông lên, lật người xuống giường: “Phập” quỳ ở trước mặt Mộ Dung Phong, tạo ra một lực thật lớn. Chỉ trong nháy mắt đã cảm thấy hai đầu gối đau đến không còn cảm giác, bụng dưới cũng đau tức.
Nàng ta đã bị chẩn đoán có thể sẩy thai, đúng là như vậy, máu nóng lan dọc theo váy rơi xuống nền đất đá xanh, một vùng máu đỏ tươi.
Đứa trẻ hoàn toàn không thể giữ được nữa.
Lãnh Băng Nguyệt run rẩy la lên: “Vương gia, Vương gia, cứu ta, cứu con của chúng ta!”
Ngay khi Mộ Dung Phong cúi đầu xuống nhìn, hắn thấy bên dưới cơ thể Lãnh Băng Nguyệt đẫm máu tươi, hai mắt nhíu chặt, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén như hai mũi dao, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thủng trái tim người khác.
Hơi thở cũng dần dần gấp gáp, hơi nóng từ trên đầu bốc lên, từng hạt mồ hôi từ từ ngưng tụ, sắc mặt cũng dần dân biến thành thù hận.
Giọng nói của Lãnh Băng Nguyệt càng ngày càng thấp, giống như mây đen ở trước mưa bão, khiến cho người ta cảm giác như sắp không thở nỗi nữa.
“Lãnh Băng Cơ ai cũng có thể lấy làm chồng, tỷ ấy không hề coi trọng Vương gia, là một người thê tử độc ác, một con rắn độc. Nàng ta hại chết con của chúng ta, cốt nhục của chàng, còn mang trong bụng mình nghiệt chủng. Thứ nghiệt chủng đó không nên được sinh ra, nếu không sẽ biến Vương gia thành trò cười cho thiên hạ. Vương gia chàng còn chần chừ gì nữa?”
Mộ Dung Phong hai tay nắm chặt tay áo, trên mắt dần dần nổi lên một vệt máu, biến thành màu đỏ tươi. Quay đi mà không nói một lời.
Lãnh Băng Cơ cười đắc thắng liếc nhìn thái y đang run rẩy: “Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, điểm yếu của ngươi, coi như được ta xóa sạch”
Tại Triều Thiên Khuyết.
Mộ Dung Phong từ bỏ ý định rời khỏi Kỳ Vương phủ, tiến cung hỏi tội Lãnh Băng Cơ.
Hắn lạnh lùng nhìn chăm chằm Lãnh Băng Cơ, từng bước từng bước tiến tới chỗ nàng, tràn đầy tức giận.
“Nàng muốn chạy trốn? Nàng cho rằng có thể trốn thoát sao? Lãnh Băng Cơ, nàng đã hại chết máu mủ cốt nhục của ta, Lãnh Băng Nguyệt sắp sảy thai, nàng đắc ý rồi chứ. Bản vương từ trước đến nay chưa từng thấy qua người đàn bà độc ác như nàng”
Lãnh Băng Cơ nhướng mắt, dũng cảm nhìn hắn, dùng ánh mắt bình tĩnh cẩn trọng nhìn ngắm tướng mạo hắn. Nàng đã quen một Mộ Dung Phong ấm áp dịu dàng, hắn của ngày hôm nay bạo lực, tà khí khiến nàng cảm thấy như người xa lạ.
“Ta đã sớm nói rằng Lãnh Băng Nguyệt không giữ được đứa bé trong bụng nàng ta, là do nàng ta tự tạo nghiệp, không liên quan gì đến ta”
Nàng chớp mắt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
“Mộ Dung Phong, tại sao chàng lại biến thành bộ dạng như hiện tại? Có phải Lãnh Băng Nguyệt đã làm gì chàng không?
Từ đầu đến cuối ta vẫn không tin, dù chàng chán ghét ta, tình cảm mà trước đây chàng dành cho ta là giả đi chăng nữa, nhưng tại sao chàng lại có thể không phân biệt được đúng sai chứ?”
Mộ Dung Phong lạnh lùng nhếch môi: “Nàng có dám nói không phải do nàng đánh không?”
“Nếu như chàng cho rằng ta độc ác nham hiểm như vậy thì hãy để ta rời khỏi đây”