Chương
Nhi Nhi khóc đến mức như tan nát cõi lòng, tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Là ngươi đã hại chết tiểu thư nhà ta!”
“Không thể nào!” Mộ Dung Phong nói năng lộn xộn: “Sao lại như vậy được? Băng Cơ, nàng tỉnh lại, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi”
Giọng nói của Nhi Nhi càng lúc càng lạnh, như một nhát đao mãnh liệt đâm thẳng vào tim Mộ Dung Phong, hết nhát này lại đến nhát đao khác, cho đến khi máu chảy đầm đìa.
“Wì vài lời vu khống bịa đặt của người khác, vậy mà ngươi lại muốn hại chết tiểu thư nhà ta và cả đứa nhỏ trong bụng.
Tiểu thư là vì ngươi mà chết, ngươi đừng hòng thoát tội”
“Không thể nào!” Hai mắt Mộ Dung Phong đỏ thãm tức giận, giống như một con sư tử nổi trận lôi đình, tiếng khóc bi thương, khóe mắt như nứt ra, nghẹn ngào gào lên: “Ta không tin, Băng Cơ không thể nào chết được, tuyệt đối không thể nào. Để ta chết, để ta chết đi! Băng cơ, cầu xin nàng mau tỉnh lại đi!”
Bầu trời của Kỳ vương phủ đã sụp đổ rồi!
Tin tức truyền đến Tử Đẳng tiểu trúc, Lãnh Băng Nguyệt kích động từ trên giường bật dậy, kéo chăn trên người ra, vội vàng chạy đến Triều Thiên Khuyết.
Vở kịch náo nhiệt hả dạ lòng người như thế, làm sao có thể bỏ lỡ được cơ chứ? Đến cuối cùng Lãnh Băng Cơ lại chết trong tay của chính bản thân mình, chỉ mới nghĩ đến thôi mà Lãnh Băng Nguyệt đã cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, khó mà kiêm chế được.
Bởi vì thần trí của Mộ Dung Phong bị khống chế, vì thế Lãnh Băng Nguyệt không hề che giấu đi vẻ mặt hả hê trên nỗi đau của người khác, đắc thắng nở nụ cười.
“Tại sao tỷ tỷ lại suy nghĩ dại dột như vậy chứ? Thật đúng là phúc cạn mệnh bạc, cuộc sống vui vẻ tốt đẹp như vậy mà lại không hưởng thụ..: Một giây sau, cơ thể nàng cũng giống như con diều đứt dây, bay lên cao, xoay hai lần ở giữa không trung, sau đó rơi xuống đất một cách nặng nề.
Một đôi giày gấm tự thêu chậm rãi mà trầm trọng đi tới trước mặt nàng ta, sau đó dừng lại, Mộ Dung Phong từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng đi về phía nàng ta.
“Ngươi đã giở trò gì với bản vương?”
Lãnh Băng Nguyệt không kìm được, co quắp người về phía sau vì kinh hãi: “Thiếp, thiếp không hề làm gì cả, vương gia, thiếp là Băng Nguyệt đây”
Mộ Dung Phong cúi người, hai con ngươi đỏ thẫm tức giận, căm hận nhìn chăm chằm nàng ta, sau đó chậm rãi giơ tay lên, kẹp lấy cổ nàng ta, không ngừng ra sức, Lãnh Băng Nguyệt cảm thấy bản thân nghe được tiếng “rắc” của cổ bị gãy.
Cảm giác ngột ngạt đến khó tả, cả người nàng ta đều giống như mới từ trong quỷ môn quan dạo qua một vòng, mang theo nỗi sợ hãi của cái chết.
“Là ngươi, nhất định là ngươi, rốt cuộc ngươi đã giở thủ đoạn gì với bản vương?”
Lãnh Băng Nguyệt ôm chặt bụng, một dòng máu đỏ thắm lại tuôn ra lần nữa, đau đến chết đi sống lại.
“Vương gia, cứu thiếp!
“Ngươi vẫn tưởng bản vương không biết gì hết hay sao?
Ngươi cho rằng, bản vương sẽ tiếp tục giữ lại thứ con hoang này sao? Lãnh Băng Nguyệt, ngươi độc ác đa đoan, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, bản vương sẽ để ngươi tuãn táng cùng Băng Cơ”
Lãnh Băng Nguyệt kinh hãi ngước mắt lên, khiếp sợ nhìn về phía Mộ Dung Phong, ánh mắt của hắn vẫn tràn ngập lệ khí: “Chàng, chàng đã nhớ lại hết tất cả rồi sao?”
Mộ Dung Phong nghiến răng nghiến lợi: “Bản vương thực sự hối hận, trước đây đã thủ hạ lưu tình, không trực tiếp giết chết ngươi!”
Lãnh Băng Nguyệt hoàn toàn hoảng sợ, Mộ Dung Phong đã khôi phục lại thần trí, như vậy chẳng phải tất cả mọi chuyện đã hỏng hết rồi hay sao? Bản thân mình làm gì còn đường sống nữa?
Nàng ta sợ đến mức tái mét mặt mày, dường như không thể thốt lên được một câu nói hoàn chỉnh.
“Không phải thiếp, không phải, là Cẩm Ngu, Cẩm Ngu đã dùng Nhiếp Hồn Thuật để khống chế thần trí của chàng, chuyện này không liên quan gì đến thiếp cả”
“Cẩm Ngu? Không phải muội ấy đã đến Mạc Bắc rồi hay sao?
Trong mắt Mộ Dung Phong ánh lên một tia nghi hoặc, hắn thực sự đã khôi phục lại thần trí, nhưng hắn hoàn toàn không rõ sau cái hôm ở Tử Đằng tiểu trúc rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, giống như đang chìm vào cơn say rượu, một mảng ký ức trống rỗng, vì thế hắn căn bản không biết đến sự tồn tại của Cẩm Ngu.