Chương
Thiên Nhất liếc mắt nhìn về phía Lãnh Băng Cơ đang nằm bình thản, lắc đầu: “Duyên đến khắc tụ, duyên tận khắc tan.
Phong vương gia hà cớ gì phải cố chấp như vậy?”
Mọi tia hy vọng trong ánh mắt của Mộ Dung Phong dầ tan biến, hắn không nhận lấy viên đan dược trong tay của Thiên Nhất, mà đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, vội vàng năm chặt lấy tay của Thẩm Phong Vân: “Nhanh, Cẩm Ngu vẫn đang còn ở Tử Đằng tiểu trúc, nhất định không được để muội ấy trốn thoát”
Tử Đăng tiểu trúc.
Khi Mộ Dung Phong phun ra ngụm máu bị tụ huyết, cùng lúc đó Cẩm Nqu đang ngồi xếp bằng ở trên qiường. ôm chặt lấy lồng ngực, máu tươi cũng trào ra từ trong cổ họng.
Cả người nàng ta co lại, lông ngực đau đớn làm nàng ta không cách nào cử động được.
Nàng ta biết rằng cảm giác đau đớn đột ngột này bắt nguồn từ đâu. Đây chính là phản phệ, bản thân bị phản phệ, điều này cũng đồng nghĩa với việc thuật pháp mã nàng ta đã hạ trên người Mộ Dung Phong đã bị phá giải rồi!
Nàng ta vẫn luôn biết, Mộ Dung Phong là một nam nhân có ý chí rất kiên cường, chỉ dựa vào chút công lực của bản thân mà muốn vĩnh viễn khống chế thần trí của hắn là +huyện không thể nào xảy ra được. Vì thế, nàng ta không còn cách nào khác đối phó với Mộ Dung Phong, đành để Lãnh Băng Nguyệt làm cánh chim đầu đàn, không để cho Lãnh Băng Cơ có thời gian nghỉ ngơi và điều tra về những nghi ngờ này, gây sức ép một cách mạnh mẽ.
Kết quả tốt nhất đó chính là khống chế được Mộ Dung Phong, giết chết Lãnh Băng Cơ. Trong mắt của Mộ Dung Phong, Lãnh Băng Nguyệt chính là kẻ đầu sỏ châm ngòi tạo ra ly gián, mà bản thân mình lại có thể rút lui, bảo toàn được tính mạng.
Hiện tại, thuật pháp đã bị phá giải, chỉ còn vẻn vẹn lại thời gian hơn một ngày. Mặc dù bản thân mình đã hao phí biết bao nhiêu tâm huyết như vậy mới sưu tập đủ Mê Hồn Hương, Định Hồn Phách, thế mà vẫn không thể hoàn toàn khống chế được thần trí của Mộ Dung Phong.
Nếu như đổi thành một nam nhân khác thì sớm đã cho.
Lãnh Băng Cơ một kiếm xuyên tim rồi.
Giờ đây thuật pháp đã được phá giải, Mộ Dung Phong nhất định sẽ sớm tìm đến nơi này, vì thế, nàng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây ngay lập tức.
Nàng ta cố nén đau đớn, chật vật từ trên giường bước xuống, tìm một bộ y phục của tỳ nữ mà nàng ta đã chuẩn bị từ trước, thay lên người mình, sau đó mở cửa phòng, lặng lẽ đi ra ngoài.
Toàn bộ vương phủ đang rất hỗn loạn.
Đám hạ nhân trong phủ hoảng loạn chạy tứ phía, trông cứ như những con ruồi bị mất đầu.
Vương phi nương nương không còn nữa, Vương gia đau buồn quá mức mà thổ huyết.
Sự hoảng loạn bao trùm cả một vương phủ, và lúc này chính là thời cơ tốt nhất để nàng ta trốn khỏi đây.
Nàng ta muốn cười, cười to một cách vui sướng thoải mái.
Cuối cùng Lãnh Băng Cơ lại chết trong tay của chính bản thân mình, thật không uổng công nàng ta đã hy sinh nhiều như vậy.
Cũng khó trách Mộ Dung Phong đã cưỡng ép bản thân phá giải thuật pháp của nàng ta, như thế tất nhiên sẽ làm tổn thương nguyên khí nặng nề.
Thật đáng tiếc, nàng ta lại không được tận mắt ch: g kiến cái chết bi thảm của Lãnh Băng Cơ.
Nàng ta đã lên kế hoạch cho đường lui của mình tư iâu, trong vương phủ có một cánh cửa nhỏ chuyên dùng để đi thay hương vào ban đêm, cửa này bình thường được khóa rất chặt.
Bản thân nàng ta vào được vương phủ chính là nhờ Lãnh Băng Nguyệt nội ứng ngoại hợp, tiếp ứng nàng ta từ nơi này.
Thỉnh thoảng ở nơi này sẽ có thị vệ đi tuần tra. Dựa vào.
Nhiếp Hồn Thuật của bản thân, muốn mê hoặc đám thị vệ này để bọn hắn thả mình ra ngoài là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tội nghiệt này, cứ để Lãnh Băng Nguyệt gánh chịu một mình đi.
Trong lúc hỗn loạn, đám hạ nhân cũng không hề để ý rằng Cẩm Ngu đã cải trang giả dạng thành tỳ nữ, cứ như thế đường đường chính chính bỏ chạy từ cửa sau của vương phủ.