Chương
Lãnh Thanh Hạc cũng không thể chịu đựng được nữa, xoay người tàn nhẫn đấm lên cây cột, vùi mặt khóc rống lên.
Chiếc kiệu xe trong nội cung vội vã chạy vào Phong vương phủ.
Hoàng đế và đám người Huệ phi gấp gáp, hoang mang, hoảng loạn đi vào, đôi mắt đỏ hoe. Đứa cháu cưng mà bà ta mong chờ đã không còn nữa, cô con dâu ngoan hiền cũng đã rời xa.
Trong lòng của ai có thể cảm thấy thoải mái chứ?
Càng làm cho bọn họ lo lắng đó chính là Mộ Dung Phong, hắn vẫn luôn không chịu ăn, không chịu uống, không ngủ không nghỉ, chỉ ôm Lãnh Băng Cơ, cũng không cho ai đụng vào, không cho nhập liệm, mặc kệ mọi người có khuyên nhủ thế nào cũng không thèm để ý.
Chiếc quan tài trống rỗng vẫn còn ở trong sân.
Cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ gục ngã mất. Ai mà nhãn tâm trách móc hắn nữa chứ?
Hoàng Đế gọi Điêu ma ma đến hỏi rõ mọi chuyện.
Điêu ma ma cũng không giấu giếm, nói ra hết mọi sự thật, cầm bức thư hòa ly duy nhất mà Lãnh Băng Cơ để lại trình lên cho Hoàng Đế.
Tờ giấy kín những vệt nước mắt chua xót, đầy những âm mưu toan tính ác độc, lặng lẽ lên án tội ác của Lãnh Băng Nguyệt.
Hoàng Đế đọc hết xong lại vò bức thư hòa ly thành một cục, căn chặt răng: “Lãnh Băng Nguyệt đâu?”
“Đứa bé của Trắc phi cũng đã mất, Vương gia nói, buộc nàng ta trước linh cữu của Vương phi để nàng ta dùng cả đời này mà chuộc tội.”
Hoàng Đế trầm giọng: “Chỉ nhẹ như vậy thôi sao? lòng dạ của ả ta độc ác như vậy, châm ngòi thị phi, truyền ý chỉ của trãm, cắt đầu lưỡi, đánh gãy hết tay chân của ả đi!”
Những người ở đây, không ai cảm thấy chuyện này quá tàn nhẫn, bọn họ đều thấy đây là chuyện phải làm. Bọn thị vệ lập tức phụng mệnh đi làm.
“Cẩm Ngu đâu? Điều tra ra chưa?”
Thị vệ thành thật lắc đầu: “Vẫn chưa, Vu phó tướng đã dẫn người ra khỏi thành, tiếp tục truy bắt”
Hoàng Đế quay đầu lại nhìn vào trong phòng, thấy đứa con như hóa điên mà lòng đau như cắt. Đứa con này của ông ta là người vô cùng xem trọng tình nghĩa, cũng không biết là hắn có thể bình yên mà vượt qua giai đoạn khó khăn này hay không mới là điều quan trọng.
Đạo sĩ Thiên Nhất có nói hắn tự cưỡng ép hóa giải thuật pháp, khiến lục phủ ngũ tạng bị tổn thương mà vẫn không chịu uống thuốc.
Ông ta trầm giọng dặn dò lang trung: “Tìm biện pháp đưa Vương gia của các ngươi đi đi, an táng Phong Vương phi sớm một chút”
An táng xong, có lẽ hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nếu cứ để tình trạng như vậy thì không phải là cách tốt. Con người như một ngọn đèn dầu vậy, dầu cạn thì ngọn đèn cũng tắt mà thôi.
Trong phòng cũng đã thắp nến, ánh nến chập chờn.
Trong không khí lan tỏa một mùi hương kì dị.
Mộ Dung Phong vẫn ôm chặt Lãnh Băng Cơ, tinh thần của hắn vẫn luôn hoảng hốt, cảm giác đối với mọi thứ xung quanh cũng trở nên chậm chạp. Cơ thể của hắn lung lay, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, từ từ ngãi xuống.
Thẩm Phong Vân và Lãnh Thanh Hạc đi vào, cố kiềm chế sự chua xót trong lòng, dùng sức tách mấy ngón tay đã cứng ngắc của Mộ Dung Phong ra, ôm Lãnh Băng Cơ trong ngực của hắn đi.
Thân thể của Lãnh Băng Cơ cũng không bị cứng đi, vẫn mềm nhũữn như trước, khuôn mặt của nàng vẫn trông rất sống động.
Chuyện này càng khiến tim của Lãnh Thanh Hạc đau như cắt, hắn ta cảm thấy như muội muội của mình chỉ là đang yên lặng ngủ. Có lẽ, chỉ cần quay đầu nhìn lại, nàng vẫn sẽ tươi cười xinh đẹp, khéo léo như trước, đôi mắt đẹp tràn đây mong đợi, nhìn hắn ta mà giòn giòn giã giã gọi to “Ca ca”.
Hắn ta cũng không muốn phải để một người đang ngủ say vào trong quan tài gỗ lạnh như băng, cứ an nghỉ dưới đất như Vậy.