Chương
Chuyện này có nhanh hay không, nàng cũng không quyết định được.
Nhưng mà Lãnh Băng Cơ thật sự hy vọng lú nàng sinh thì Cừu thiếu chủ có thể ở bên cạnh nàng. Đôi khi, tình bạn không hề liên quan đến thời gian, tuy rằng thời gian mà hai người ở chung không dài nhưng nàng cảm thấy Cừu thiếu chủ là người đáng giá để cho nàng phó thác tính mạng của mình.
Cừu thiếu chủ vẫy tay, một cô nương mặc váy dài màu vàng nhạt đi đến. Khuôn mặt trứng ngỗng, còn mang theo sự ngây thơ non nớt của một đứa trẻ, mắt hai mí, đuôi mắt hơi rủ xuống, nhưng trông rất xinh xắn, khiến nàng toát lên vẻ nho nhã, thanh tao, lịch sự, dịu dàng động lòng người, giống như là một đóa lê trắng, khiến cho người ta vô cùng thoải mái.
“Bà mụ gì gì đó, ta đã sắp xếp xong xuôi cả rồi. Lúc ta không có ở đây, hãy để cho Lôi Ngọc chăm sóc nàng. Nàng họ Phượng, có thể tin tưởng”
Tiểu cô nương nhìn về phía nàng dịu dàng cười cười: “Phu nhân”
Cừu thiếu chủ rất hài lòng: “Xưng hô thật dễ nghe.”
Chẳng qua là Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một lúc, lại nói: “Gọi †a là Lương Khương đi, nếu như đã muốn mai danh ẩn tích thì đương nhiên không thể dùng tên thật được”
Phượng Lôi Ngọc gật đầu: “Lương Khương phu nhân”
“Là tên thuốc…” Cừu thiếu chủ cười ha ha: “Có phải là thuốc tráng dương bổ thận hay không?”
Lãnh Băng Cơ lườm hắn một cái: “Nếu như ta nói là đúng thì huynh có đem ta đi hầm cách thủy rồi ăn hay không?”
“Không cần không cần, dược tính của nàng quá mạnh, chỉ cần nhìn thôi là đã có tác dụng rồi” Cừu thiếu chủ xoay sáo ngọc vòng vòng trên đầu ngón tay, sau đó mới bỏ vào trên thắt lưng, cầm chiếc áo choàng ở trên giá: “Đi thật đây, nhớ tự chăm sóc mình cẩn thận, chờ ta về lấy nàng đấy”
Bình thường ở trong thoại bản, khi nói ra những lời này thì tám chín phần đều sẽ không về được hoặc là, thay lòng.
Dù sao thì cũng sẽ không có chuyện thành thân gì ở đây.
Trên kinh.
Tất cả mọi người đều nói Mộ Dung Phong phát điên rồi.
Thi thể của Phong vương phi không cánh mà bay khiến hắn dường như là hóa điên hóa dại, vẫn cứ tin chắc là Lãnh Băng Cơ vẫn còn sống, chẳng qua chỉ là một màn ve sầu thoát xác hài hước mà thôi.
Tất cả mọi người đều khuyên hắn bớt đau lòng. Sự việc hoang đường như vậy thì sao có thể diễn ra được chứ? Không phải rõ ràng là Phong vương phi đã chết rồi sao? Cứ cho là y thuật của nàng cao siêu thế nhưng làm sao có thể tự hồi sinh bản thân được chứ?
Nhưng mà hắn vẫn tai điếc mắt ngơ, hầu như đã đem những vùng lân cận kinh thành lật tung.
Đáng tiếc, ngàn dặm xa xôi vẫn không có chút tin tức nào.
Dường như Phong vương phi đã bốc hơi khỏi nhân gian, đúng là sống không thấy người, chết không thấy xác. Thứ duy nhất mà nàng để lại, chỉ là một góc cạp váy.
Mộ Dung Phong đã giết chết tên ngự y cấu kết với Lãnh Băng Nguyệt để hại người, cũng giày vò Lãnh Băng Nguyệt đến chết đi sống lại, trước kia cũng chưa từng tàn nhãn như thế này.
Hai bên tóc mai, không biết có phải là vì quá đau lòng, hay là vì cưỡng ép hóa giải Nhiếp Hồn Thuật, đả thương lục phủ ngũ tạng mà biến thành màu trắng như tuyết.
Khi hắn cưỡi ngựa, chạy băng băng trên phố to ngõ nhỏ trong kinh thành, hai sợi tóc trắng đung đưa trong gió, tùy ý vuốt ve khuôn mặt của hắn, trông vô cùng chói mắt.
Mà Cẩm Ngu – tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện cũng đã bị Vu phó tướng áp giải về Vương phủ, trên đường đi, Cẩm Ngu lại một lần nữa trốn thoát khỏi lưng ngựa.
Vu phó tướng ảo não dẫn người tiếp tục truy bắt, đêm dài vắng người, chính là thời khắc thuận lợi cho Đường Tăng đại chiến bảy mươi hai hiệp với yêu tỉnh, dọc đường đuổi theo.
khiến cả kinh thành gà bay chó chạy, dù bốn bề đều là những cảnh không hợp với thiếu nhi nhưng bọn họ cũng không chú ý tới, cứ mặc kệ xông vào, lại gặp những cảnh đáng xấu hổ, hoảng sợ che mặt bước ra.
Cuối cùng, Vu phó tướng hùng hổ dẫn thuộc hạ tiến vào, lại phải cúi lạy mà chạy ra.