Chương
“Dùng thiên tai để thu lợi nhuận cũng không phải là phong cách của Lãnh Băng Cơ muội, nếu thật sự nghiên cứu ra thuốc, chỉ sợ nàng không lấy một đồng tiền nào, tất cả đều cho không”
Lãnh Băng Cơ bĩu môi: “Dược liệu của ta cũng không phải là do gió to mang đến, dựa vào cái gì không cần tiền? Có thể không kiếm được lợi nhuận từ nhân dân, thế nhưng tiền của triều đình, không cần thì phí, đến lúc đó, ta muốn gõ cho Hoàng đến lão gia tử một gậy, hơn nữa phải gõ một gậy thật mạnh. Phải để cái tên lão gia tử keo kiệt vô cùng kia đau lòng đến nỗi ba ngày ba đêm cũng không ngủ ngon được.”
Chủ ý này hay, triều đình cũng không thể thấy chết mà không cứu con dân của mình được. Hai năm qua quốc khố dồi dào, con dê béo bở Hoàng đế này, phải mài dao thật sắc, dùng một dao cắt thật mạnh miếng thịt dê đó.
“Vậy chậm trễ cái gì nữa? Ta đi giặt quần áo nấu cơm và cho em bé ăn, nàng mau mau đi nghiên cứu phương thuốc, nhớ quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, đến lúc đó nhớ chia cho ta một chén canh.”
“Việc nhỏ, phương thuốc đã có rồi, cũng xem tình hình người khỏi bệnh như thế nào. Chẳng qua nói đến việc cho em bé ăn thì…”
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn Cừu thiếu chủ, nhỏ giọng nói đùa: “Lúc trước thật sự nên giữ huynh lại, cũng tiết kiệm được chút bạc để tìm vú em”
Sau khi Lãnh Băng Cơ sinh hài tử ra, bởi vì tâm trạng tích tụ, dân đến sữa không được tốt, hơn nữa lúc trước mình còn dùng thuốc giả chết, vì thế trực tiếp tìm vú em cho đứa nhỏ.
Đến nay vẫn cảm thấy tiếc nuối, em bé cũng chưa uống sữa của mình. Chẳng qua, bởi vì nàng không nuôi con bằng sữa của mình, vì thế dáng người cũng nhanh chóng khôi phục, đặc biệt là bộ ngực, không những không biến dạng, ngược lại còn săn chắc và đầy đặn hơn, càng có thêm ý vị.
Cừu thiếu chủ hung ác lườm nàng: “Lãnh Băng Cơ, nàng thật sự là đồ vô lương tâm, luôn lấy chỗ thiếu hụt của ta ra để đùa giỡn. Vậy ta cũng phải nhắc đến Mộ Dung Phong, muội có bản lĩnh thì lúc nhắc đến hắn thì đừng ra vẻ đáng thương giống như chim đà điểu vậy”
Lãnh Băng Cơ cười buồn: “Ta không vạch khuyết điểm của huynh, huynh cũng đừng nhắc đến huynh ấy nữa, được không?”
“Không được, năm ngoái ta đến kinh thành, từ xa nhìn thấy hắn, dáng vẻ gầy gò kia của hắn, một đại nam nhân như ta nhìn thấy cũng đau lòng mà rơi lệ. Đặc biệt là chú chó nhỏ màu trắng kia, hắn vẫn nuôi nó giống như châu báu vậy. Trên phố lớn, chú chó nhỏ màu trắng đó bị một con chó dữ đuổi theo, hắn đường đường là Vương gia, vậy mà lại giúp nó đánh nhau với con chó khác. Có thể thấy được, hắn thực sự hối hận rồi. Chẳng nhẽ nàng không cho hắn thêm một cơ hội nữa?”
Giúp chó đánh nhau? Nếu từ sớm đã có tinh thần che chở cho con cái thì bây giờ sẽ đến nỗi như vậy sao?
Lãnh Băng Cơ “Ha ha” cười: “Nếu huynh đau lòng thì có thể gả cho huynh ấy, ta tác thành cho huynh, vừa công vừa thụ được, thật sự rất tốt luôn”
“Ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh với nàng, nàng lại nói đến hắn. Cả đời này của nàng, có thể lãng phí mấy cái năm năm nữa? Nàng không chịu gả cho ta, sao lại không thử hồi †âm chuyển ý? Biết nhận lỗi là tốt rồi…
“Đừng nói nữa” Lãnh Băng Cơ đánh gấy lời của hắn ta, vẻ mặt chán nản, nhẹ nhàng cắn môi dưới: “Nghĩ lại ngày đó huynh ấy đối xử với ta và hài tử như thế nào, loại sợ hãi khi tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc vẫn làm ta sợ đến run cả người.”
Cừu thiếu chủ khẽ thở dài, biết nàng cố chấp.
“Vậy nàng mau mau đi nghiên cứu phương thuốc đi, vừa nãy ta mới nhận được tin tức, Hoàng đế phái Thẩm Phong Vân làm khâm sai, tự mình đi đến Dự Châu để cứu trợ thiên tai, an ủi nạn dân”
Trong lòng Lãnh Băng Cơ hoảng sợ: “Phong Vân? Dự Châu là khu vực bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất, là nơi bắt đầu tình hình dịch bệnh, dịch bệnh này lan truyền cực nhanh, chẳng phải hắn sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Ai nói không phải, biết quan hệ của nàng với hắn không tệ, vì thế, vào lúc quan trọng thì phương thuốc của nàng không chừng sẽ cứu hắn một mạng.”
Nói như vậy, Lãnh Băng Cơ bỗng nhiên cảm thấy trách nhiệm của mình nặng nề. Đây không phải nói đùa, người cổ đại không coi trọng điều cơ bản nhất là ngăn chặn sự lây lan của bệnh dịch, cũng không có biện pháp phòng hộ và cách ly hiệu quả. Dựa theo phẩm hạnh của Thẩm Phong Vân, đối mặt kêu đau thương của nạn dân khắp nơi, hắn sẽ không thể ngồi yên mà mặc kệ được, xa rời dân chúng.