Chương
Vậy thì càng náo nhiệt rồi, hiện tại tình hình bệnh dịch ở Dự Châu đang nghiêm trọng như vậy, mọi người tránh còn không kịp thì sao lại còn có người tới đây cơ chứ, chẳng lẽ là sợ tình hình còn chưa đủ loạn hay sao?
“Bên xưởng sản xuất thuốc phải tăng mạnh bảo vệ, phòng ngừa bạo loạn, ngươi đã thông báo cho quản sự chưa?”
Thiên Thời gật đầu: “Phu nhân quả thực là mưu hay kế giỏi. Hai ngày gần đây, gần xưởng sản xuất thuốc cứ có người đáng nghỉ qua lại, hành tung bí hiểm, võ công rất cao có ý đồ lẻn vào bên trong xưởng thuốc. Không biết có phải là có người đang muốn lấy phương thuốc của chúng ta hay không nữa?”
Lãnh Băng Cơ hơi nhíu mày: “Chuyện này không hợp lí. Dù sao loại thuốc này đã được triều đình giao cho Hồi Xuân Đường sản xuất, về cơ bản là sẽ được phân phát miễn phí ở Dự Châu, trong này không có lợi ích gì cả nên lấy được phương thuốc này cũng chẳng có tác gì hết. Ta chỉ lo là tin tức về Thanh Ôn Đan truyền ra ngoài sẽ có người dân gặp nạn tranh mua mà thôi.”
Hơn nữa chuyện kẻ đó có võ công cao cường cũng khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, thế lực phía sau đối phương có vẻ không đơn giản rồi.
Nàng nghỉ ngờ hỏi: “Có biết là ai không?”
Thiên Thời lắc đầu: “Có người nói là dùng khăn đen che mặt nên không nhìn ra được mặt mũi thế nào”
Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một lát: “Chỉ sợ những người này không phải muốn lấy phương thuốc của chúng ta mà là muốn phá rối từ bên trong. Nếu Thanh Ôn Đan của chúng †a xảy ra vấn đề gì, hoặc là việc sản xuất thuốc trong xưởng bị phá hủy thì họ có thể dựa vào đó mà kích động bạo động thêm một lần nữa”
“Nhưng những người này kích động bạo loạn thì có chỗ lợi gì cho họ cơ chứ?” Thiên Thời không hiểu mà hỏi nàng.
“Còn Thẩm Phong Vân thì sao? Chẳng lẽ hắn không phát hiện ra âm mưu phía sau lần bạo loạn này ư? Không thể nào, hắn là bổ đầu nổi tiếng nhất hiện nay cơ mà, sao có thể không nhìn ra mấy trò vặt vãnh này cơ chứ?”
“Nghe người của chúng ta nói là hắn cũng bị nhiễm bệnh dịch rồi, ốc còn không mang nổi mình ốc thì lấy đâu ra tâm tình mà điều tra chuyện này cơ chứ?”
Lời này thực sự khiến Lãnh Băng Cơ sợ đến nhảy dựng lên, Thẩm Phong Vân cũng bị bệnh ư?
“Hắn thế nào rồi? Bệnh có nặng hay không?”
Thiên Thời thấy Lãnh Băng Cơ lo lắng cho bệnh tình của Thẩm Phong Vân như thế thì cảm thấy kỳ quái: “Nghe nói là không được tốt lắm, hơn nữa sau khi hắn bị bệnh còn không ngủ không nghỉ làm việc liên tục nên càng khiến bệnh nặng thêm”
Đương nhiên là Lãnh Băng Cơ không thể ngồi yên không quan tâm được, nàng nghiêm túc ra lệnh: “Ngươi tới phủ nha Thẩm Phong Vân một chuyến, đưa một hộp Thanh Ôn Đan cho hắn. Tuyệt đối không được nói là ta ra lệnh cho ngươi đưa đến: Thiên Thời chưa bao giờ thắc mắc với lời dặn của phu nhân nhà mình cả, sau khi nhận lệnh thì Thiên Thời lấy thuốc đưa đi cho Thẩm Phong Vân ngay trong đêm.
Thẩm Phong Vân đã sốt cao đến mức đầu óc choáng váng rồi, quan lại ở Dự Châu lại có tật giật mình, sợ hắn công chính nghiêm minh tra ra tội lỗi của mình, ước gì hắn có chuyện nên lúc này tất cả đều tránh thật xa.
Vậy nên nơi hắn nghỉ ngơi vắng tanh vắng ngắt, chẳng có một ai đến thăm cả.
Bên ngoài có người đi vào, đó là ngự y đi theo hắn.
Ngự y cầm một hộp thuốc trong tay, cực kì hưng phấn: “Thẩm thế tử, được cứu rồi, hoàng thượng sai người cố gắng đưa thuốc tới cho ngài càng nhanh càng tốt. Hồi Xuân Đường ở Giang Nam đã nghiên cứu ra thuốc trị được bệnh dịch rồi, hoàng thượng đã ra thánh chỉ bắt đầu sản xuất thuốc ngay trong ngày hôm đó, chỉ ít lâu nữa là có thể phân phát cho người dân gặp nạn dùng rồi”
Thẩm Phong Vân cố gắng ngồi dậy, nhấc mí mắt lên liếc nhìn viên thuốc: “Đây chính là viên thuốc kia à?”
Ngự y gật đầu: “Hạ quan đã kiểm tra rồi, đây đúng là thuốc đúng bệnh đấy ạ”
“Người Thượng Kinh đến đây à? Gọi vào đi, bản quan có chuyện muốn hỏi”
“Thị vệ ngoài cửa nói người đó chỉ đặt thuốc xuống rồi đi luôn rồi ạ”